Dịch/Edit: battman_g
Ba chữ ấy ở chốn công cộng thế này lại bị người đàn ông đối diện nói ra bằng giọng điệu lạnh nhạt, thong dong như đang hỏi tối nay ăn gì.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng đối diện với những từ ngữ trắng trợn như thế, gò má của Quý Thư Doanh lập tức đỏ bừng, cô hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, hạ giọng quở trách: “...Anh nói linh tinh cái gì vậy!”
Nếu không phải vì còn giữ thể diện, Quý Thư Doanh chỉ hận không thể lấy túi che mặt ngay lập tức để tỏ ra mình hoàn toàn không quen biết người đàn ông này.
“Câu nào sai à?” Bùi Viễn Chi hơi nhướn mày hỏi ngược lại.
Quý Thư Doanh bị hỏi đến nghẹn lời.
Đương nhiên là câu nào cũng sai hết.
“Tôi...” Rõ ràng người bắt đầu chất vấn là Quý Thư Doanh, vậy mà giờ cô lại không biết nói gì.
Chẳng lẽ nói là mình nhầm đối phương thành trai bao?
Quý Thư Doanh còn đang vắt óc nghĩ cách phản bác, Bùi Viễn Chi đã bình thản đổi tư thế, đưa tay lấy chai rượu vang đỏ chưa mở nắp bên cạnh, “Vậy đổi câu hỏi.”
“…Câu, câu hỏi gì cơ?”
Quý Thư Doanh còn chưa kịp hồi sức từ “quả bom” trước đó, liền vô thức hỏi lại.
Bùi Viễn Chi lấy ly rượu chân cao, chậm rãi rót nửa ly.
Chất rượu trong suốt, màu nâu đỏ đậm đà vẽ nên một đường cong đẹp mắt, lặng lẽ chảy vào ly, không hề có bọt khí, chỉ có âm thanh cực khẽ.
Mùi thơm thanh nhẹ của anh đào và các loại quả mọng dần lan tỏa trong không khí, mùi cồn lên men khiến người ta say mê.
Giọng của Bùi Viễn Chi vẫn điềm nhiên như không, như lơ đãng nhắc đến: “Cô Quý đến khoa sản, là vì chuyện gì vậy?”
Tim Quý Thư Doanh bỗng đập thình thịch như trống dồn.
Ánh mắt ấy quá sắc bén, như thể mọi tâm tư nhỏ bé đều không thể trốn tránh.
Chẳng lẽ anh ta biết rồi sao?
“Tôi, tôi chẳng phải đã nói rồi sao...”
Quý Thư Doanh cố lục lại lời nói dối trước đó, nhưng vì chột dạ, khí thế yếu đi vài phần, vẫn cố gắng chống đỡ: “Bạn tôi bị ốm phải nhập viện, tôi đi nhầm tầng.”
Bùi Viễn Chi đưa ly rượu vừa rót tới trước mặt cô, sau đó lại rót cho mình một ly, động tác vô cùng lịch thiệp, giọng nói cũng ung dung, không để đối phương có cơ hội từ chối: “Vậy mời cô Quý nể mặt tôi uống một ly?”
“…Tôi dị ứng với cồn, không uống được rượu.” Quý Thư Doanh từ chối theo phản xạ.
Hiện giờ cô đang mang thai, không thể uống rượu.
Nhưng vừa nói ra, cô lập tức nhận ra mình lỡ lời. Dù sao mới hơn một tháng trước, cô còn uống đến say mèm.
Nhận ra mình vô tình nói sai, Quý Thư Doanh hơi cáu, cắn môi nhìn người đối diện.
Bùi Viễn Chi cầm ly nhưng không uống, chỉ nhẹ nhàng xoay xoay, giống như đang thưởng thức sắc rượu kèm món ăn.
“Câu tôi muốn hỏi, đã hỏi xong rồi.”
Anh nói.
Cả chuỗi động tác ấy được anh thực hiện tao nhã, nhìn vô cùng hút mắt, nhưng đầu óc Quý Thư Doanh chỉ văng vẳng những lời anh vừa nói, xoay đi xoay lại trong đầu, tay cô vô thức mân mê khăn trải bàn trắng trên bàn.
Trắng như tuyết.
Cô như sực nhớ đến điều gì đó, giật mình buông tay.
Không khí nhất thời quay trở lại như lúc ban đầu, khiến người ta cảm thấy khó xử, Quý Thư Doanh thấy bản thân giống như bị luật sư ép phải lấy lời khai.
Chịu hết nổi rồi.
Cô lập tức đứng bật dậy, động tác quá mạnh khiến bàn ghế ma sát phát ra tiếng động, thu hút ánh nhìn từ các bàn khác trong đại sảnh vốn đang yên tĩnh.
Giang Nghi Lăng vừa trở lại thì thấy Quý Thư Doanh đã đứng lên, vội vã xách túi, như con mèo bị chọc giận, hấp tấp nói: “Chị Nghi Lăng, em đột nhiên có việc gấp phải đi trước, mọi người cứ từ từ dùng bữa.”
“Hả?”
Giang Nghi Lăng còn chưa kịp phản ứng thì Quý Thư Doanh đã rảo bước rời đi.
Người vẫn xinh đẹp, dáng đi uyển chuyển, chỉ là bóng lưng lại mang vài phần chật vật như đang chạy trốn, cứ như thể chỉ cần chậm vài giây thôi là sẽ xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm.
“Cô ấy sao thế?” Giang Nghi Lăng khó hiểu, không biết trong thời gian mình vào nhà vệ sinh, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết quay sang nhìn Bùi Viễn Chi.
“Cô ấy chẳng phải đã nói rồi sao, có việc gấp.”
Bùi Viễn Chi lặp lại lời Quý Thư Doanh, giọng điệu qua loa.
Giang Nghi Lăng đương nhiên không tin, nhưng sắc mặt Bùi Viễn Chi nhàn nhạt, che giấu cảm xúc rất tốt, cô cũng không nhìn ra được gì, đành thôi.
Trên đường về, Quý Thư Doanh cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, ủ rũ. Sao lại có người như vậy, đáng ghét gần chết.
Còn vu khống người ta, cô nào có chuyện “ngủ xong rồi chạy”? Rõ ràng là nhầm lẫn của nhân viên khách sạn, đưa nhầm thẻ phòng, sáng hôm sau cô còn để lại ba nghìn tệ tiền tip trên tủ đầu giường.
Trai bao bình thường cũng chỉ tám trăm đến một ngàn thôi, cô để lại hẳn ba nghìn.
Lúc ấy trên điện thoại, mục ảnh đại diện của một liên hệ mới nhảy ra tin nhắn.
Lúc còn trên xe, Quý Thư Doanh đã kết bạn wechat với Giang Nghi Lăng.
Nghi Lăng: [Tiểu Thư, sao em về đột ngột thế? Có chuyện gì không vui à? Có thể lén nói với chị mà]
Dù rất khó chịu với Bùi Viễn Chi, nhưng Quý Thư Doanh không phải kiểu người giận cá chém thớt, cô vẫn vui vẻ trả lời tin nhắn của Giang Nghi Lăng.
[Không có gì đâu ạ, thật sự là có việc gấp thôi. Cuối tuần này chị có rảnh không, mình đi dạo phố nhé~]
Nghi Lăng: [Được, vậy khi nào về nhà an toàn thì nhắn tin cho chị]
…
Vì chuyện xảy ra ban ngày mà tối đó Quý Thư Doanh ngủ không ngon, cứ mơ mơ màng màng nhớ đến những cảnh tượng mơ hồ, khiến sáng hôm sau dậy còn ngáp ngắn ngáp dài.
Khi ra cửa thay giày, cô hiếm khi đứng lại do dự.
Trên kệ giày bày kín đủ loại giày cao gót lộng lẫy, nào là RV, Manolo Blahnik, Christian Louboutin, giày gót mèo, giày cột dây, mũi nhọn kiểu Mary Jane, quai mảnh mũi nhọn, kiểu ly rượu buộc dây... đủ kiểu dáng, màu sắc rực rỡ, đều là những đôi cô đã chọn kỹ mới mang sang đây, đôi nào cũng là bảo bối trong lòng, tần suất sử dụng cao, đôi thấp nhất cũng phải đến 6cm.
Quý Thư Doanh suy nghĩ vài giây rồi cúi người lấy đôi giày da đế bằng ở kệ dưới cùng.
Đôi giày da dê bệt mũi nhọn màu kem sữa này là một trong hai đôi giày đế bệt hiếm hoi của cô, phong cách hoàn toàn khác biệt với thường ngày, thiết kế dịu dàng mềm mại hơn, mang hơi hướng công sở, chỉ để lộ phần mu bàn chân.
Dù đang rất buồn ngủ, tinh thần không được tốt, nhưng nhiệm vụ mà trưởng nhóm giao cho từ trước, Quý Thư Doanh vẫn đảm bảo hoàn thành đúng hạn. Cô luôn chắc chắn thời gian làm việc phải làm thật tốt, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi khác của mình.
Trong buổi họp nhóm đầu tuần, luật sư Đỗ còn đặc biệt khen ngợi cô mấy câu.
“Tiểu Quý tuần này làm việc rất tốt, hiệu suất cao, tiến độ cũng rất ổn, tiếp tục cố gắng, phấn đấu để có đánh giá tốt khi kết thúc kỳ thực tập.”
Không ngoài dự đoán, Quý Thư Doanh liếc thấy tay cầm bút của Triệu Hân Nghiên siết chặt đến trắng bệch.
Cô khẽ cười, ung dung rời khỏi phòng họp đến phòng trà nước.
“Tiểu Thư.” Trên đường đến phòng trà, Trác Thanh Tịch, người từng giúp đỡ cô vài lần quan tâm hỏi: “Cô thấy khỏe hơn chưa? Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chỉ hơi cảm lạnh thôi, về nhà nghỉ ngơi uống thuốc cũng đỡ hơn rồi.” Đối phương có ý tốt nên Quý Thư Doanh cũng lịch sự đáp lại.
“Cô buồn ngủ không? Sáng nay tôi vừa mua vài ly cà phê, có muốn uống một ly không?” Nói rồi, Trác Thanh Tịch lấy ra một ly trong túi, trên túi giấy màu nâu in hình một chú nai nhỏ màu xanh đậm.
Dù bình thường đã không quen uống loại cà phê này, mà giờ cô còn có khả năng đã mang thai, nên càng không thể uống. Quý Thư Doanh dứt khoát từ chối: “Cảm ơn cô, tôi không uống đâu.”
“À…” Động tác lấy cà phê của Trác Thanh Tịch khựng lại, có phần thất vọng nhưng vẫn ngượng ngùng thu về, “Vậy được.”
“Xì.”
Một tiếng cười khẽ vang lên không đúng lúc.
Cách đó không xa, Triệu Hân Nghiên, người đã theo dõi toàn bộ quá trình, làm bộ làm tịch ghé tai người bên cạnh thì thầm: “Có người cứ thích quấn lấy người ta nịnh nọt, người ta là thiên kim tiểu thư, người dát hàng hiệu, lương giúp việc nhà họ một tháng còn bằng năm tháng lương của cô, cũng không nghĩ xem người ta có thèm để mắt đến cô không?”
Lời nói tuy là châm chọc Trác Thanh Tịch, nhưng rõ ràng là đang ngấm ngầm mỉa mai Quý Thư Doanh giả vờ thanh cao.
Hiển nhiên, sau sự việc hôm qua, nhóm nhỏ do Triệu Hân Nghiên cầm đầu đã đổi mục tiêu, chuyển sang công kích Trác Thanh Tịch, người không có sức phản kháng.
“Đừng để ý đến cô ta.” Quý Thư Doanh vỗ nhẹ an ủi Trác Thanh Tịch, thấy cô ấy mặt đỏ bừng đầy lúng túng, nghĩ ngợi rồi lấy một ly cà phê, “Cảm ơn cô nhé.”
Trác Thanh Tịch nở nụ cười rạng rỡ, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Triệu Hân Nghiên vốn đã chuẩn bị tâm lý bị Quý Thư Doanh phản pháo, không ngờ đối phương chỉ lười nhác liếc cô một cái, rồi trở về chỗ ngồi, thái độ rõ ràng là “bản tiểu thư hôm nay không muốn đôi co với cô.”
Không chuyện gì đi theo kịch bản, Triệu Hân Nghiên lầm bầm một câu: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi chắc…”
Nhưng rất nhanh, cô lại phát hiện ra điều gì đó không bình thường ở Quý Thư Doanh.
Quý Thư Doanh ăn mặc rất có gu, quần áo chất lượng cao, thiết kế cầu kỳ, dáng người cao ráo, đi giày cao gót thì càng khí thế, có vài phần phong thái của “nữ luật sư xinh đẹp”.
Dù trong văn phòng có người không ưa, sau lưng nói cô làm màu, nhưng không thể phủ nhận rằng gu thời trang của cô thật sự rất tốt.
Chỉ là hôm nay…
Quý Thư Doanh hoàn toàn thay đổi phong cách, ăn mặc thoải mái nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn đi giày bệt.
Lại thấy cô ngáp một cái dài, dáng duỗi lưng có chút biếng nhác, một suy đoán chợt lóe lên trong đầu Triệu Hân Nghiên.
Giờ nghỉ trưa, vì không có cảm giác thèm ăn, Quý Thư Doanh xin nghỉ hai tiếng, đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm máu.
Cô vừa rời đi chưa lâu, ở chỗ ngồi bên cạnh đã có người thì thầm:
“Lại xin nghỉ nữa…”
“Hôm nay cô ta không đi giày cao gót, sốc thật đấy.”
“Thật luôn, cảm giác hôm nay cô ta kỳ lạ sao ấy…”
–--
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi cầm kết quả kiểm tra trong tay, Quý Thư Doanh vẫn lặng người.
“Muốn giữ lại không?” Bác sĩ không ngẩng đầu hỏi.
Quý Thư Doanh cúi đầu nhìn, bụng vẫn phẳng lì, chẳng khác gì bình thường.
Thật khó tin, trong này lại đang có một sinh mệnh mới?
Cô thật sự đang mang thai đứa con của mình?
Ngay sau đó là một cảm giác hoang mang tràn ngập.
Nói thật, cô vẫn muốn giữ lại đứa bé này. Trên thế gian này, đã có một mối ràng buộc chỉ thuộc về riêng cô.
Nhưng chuyện mang thai này vốn dĩ chưa từng nằm trong kế hoạch cuộc đời cô.
Trong tưởng tượng của cô, việc có em bé sẽ vào khoảng hai đến ba năm sau khi kết hôn với người mình yêu, trong một môi trường phù hợp, chuẩn bị cho việc có thai.
Còn hiện tại, dù về mặt tâm lý hay sinh lý, cô đều chưa sẵn sàng để làm mẹ.
Quý Thư Doanh nhìn chằm chằm vào phiếu kết quả, vài giây sau, cô cắn răng hạ quyết tâm: “……Không giữ.”
Bác sĩ cuối cùng cũng ngừng gõ bàn phím, nhìn cô có chút bất ngờ: “Sao lại không giữ? Gia đình không đồng ý? Trông cô cũng không giống không có điều kiện nuôi con. Con đến là duyên phận, cô còn trẻ, hay là về suy nghĩ thêm đi, tốt nhất nên giữ lại.”
Quý Thư Doanh rũ mắt, “……Đứa bé này nằm ngoài kế hoạch.”
Chuyện của cô và bố đứa bé nằm ngoài kế hoạch, đứa bé này cũng vậy.
Bác sĩ không khuyên nữa, “Nếu đã không muốn, nửa tháng nữa quay lại làm phẫu thuật, chọn uống thuốc hay nạo thai?”
Quý Thư Doanh hỏi: “Cái nào tổn thương cơ thể ít hơn ạ?”
“Phá thai đều có hại cho sức khỏe.” Bác sĩ nói, thuần thục in phiếu kiểm tra: “Trước khi vào phòng mổ cần nhịn ăn, mang theo kết quả kiểm tra trong vòng bảy ngày, sau phẫu thuật cố gắng tránh làm việc nặng trong hai đến ba ngày.”
Bác sĩ nói xong, đưa phiếu hẹn sang cho Quý Thư Doanh.
Quý Thư Doanh cầm tờ đơn chẩn đoán bác sĩ vừa đưa, bước ra khỏi phòng khám, trong lòng trống rỗng mơ hồ, có chút mất mát khó diễn tả, lại xen lẫn cảm giác nhẹ nhõm như bụi trần tan biến, mọi thứ rồi cũng đã có hồi kết.
Bên kia.
Đồng hồ quay ngược về tám tiếng trước.
Khách sạn WJ, 6 giờ sáng.
Rèm cửa dày che kín ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, trong phòng vẫn còn tối mờ. Không đợi đồng hồ báo thức reo lên, người đàn ông trên giường đã mở mắt.
Đôi mắt đen, lạnh lùng và sâu thẳm, ngủ đến tự tỉnh, không hề có chút ngái ngủ hay mơ màng thường thấy sau một giấc ngủ ngắn.
Anh giơ cổ tay nhìn lướt qua, trên vòng tay hiển thị một loạt các dữ liệu giấc ngủ sâu, ngủ nông và REM, cho thấy chất lượng giấc ngủ đêm qua không tốt.
Chuyện ngày hôm qua, có lẽ vẫn để lại một ảnh hưởng nhất định.
Bùi Viễn Chi khép mắt lại, rồi lần nữa mở ra, ánh mắt đã trong trẻo lạnh lùng, gạt bỏ mọi suy nghĩ không liên quan trong đầu.
Anh dậy đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao đen đơn giản sau đó xuống tầng dưới chạy bộ.
Khách sạn cao cấp có phòng gym riêng dành cho khách VIP, người đến ít nhưng chất lượng.
Trên máy chạy bộ, tốc độ được điều chỉnh lên mức cao nhất, bước chạy của Bùi Viễn Chi vẫn đều đặn, tư thế chuẩn xác, không hề tỏ ra mệt mỏi. Chỉ có hơi thở dần nặng hơn, cổ thon dài bắt đầu rịn mồ hôi.
Chạy nhanh nửa tiếng xong, anh chuyển sang khu tập máy tập thêm một lúc.
Mấy người đàn ông khác dậy sớm luyện tập trông thấy số liệu máy kéo tạ, ai nấy đều há hốc, gần như không tin nổi mắt mình.
Nhiều hơn là sự không phục và cảm giác hiếu thắng.
Chẳng bao lâu, một cô gái trẻ mặc đồ yoga bó sát tiến đến gần, ngượng ngùng mở lời: “Chào anh, em muốn hỏi cách sử dụng cái máy này ạ?”
Vừa nói, ánh mắt cô lướt qua đường cong vai cổ của anh, rồi nhìn xuống vóc dáng mạnh mẽ giấu dưới lớp đồ thể thao đen tuyền. Cả không khí đều phảng phất mùi hormone.
Một người đàn ông ngoại hình ưu tú, vóc dáng hay khí chất đều ở hàng thượng phẩm, đặc biệt là khí chất lạnh lùng ấy, càng khiến anh thêm cuốn hút.
Cô thích chinh phục kiểu người như thế nhất. Kinh nghiệm dạy cô rằng, đàn ông quá nhiệt tình chủ động thường rẻ tiền.
Ngược lại, càng lạnh lùng, càng đắt giá.
“Cô có thể hỏi họ.”
Người trước mặt nhàn nhạt đáp.
Giọng nói giống như cô tưởng: trầm thấp, dễ nghe, rõ ràng rành mạch, dù đang vận động vẫn giữ nhịp điệu ổn định.
Cái “họ” mà anh nói kia, dĩ nhiên là nhóm trai trẻ xung quanh đang háo hức nhìn hai người họ, sẵn sàng nhào vào bất cứ lúc nào như động vật vào mùa động dục.
Cô gái nghẹn lời, song không tỏ ra tức giận vì bị từ chối, ngược lại càng hạ giọng, làm bộ yếu đuối: “Em… em tính tình hơi nhút nhát, ngại làm phiền người khác…”
“Nhưng ngay từ lần đầu nhìn thấy anh, em đã cảm thấy rất thân thiết, anh chắc chắn là người rất thích giúp…”
“Có thể thuê huấn luyện viên. Vừa tiết kiệm thời gian, vừa hiệu quả. Không cần làm phiền ai cả.”
Bùi Viễn Chi ngắt lời cô.
Anh hơi dừng, lại tiếp: “Nếu điều kiện kinh tế eo hẹp, không đủ thuê huấn luyện viên, công viên hay quảng trường có khu tập công cộng rất phù hợp với cô.”
“Miễn phí, còn có các chú bác nhiệt tình hướng dẫn.”
Cô gái: “…”
Thái độ đối phương lễ phép lịch sự, giọng nói bình tĩnh như thể đang khách quan trả lời câu hỏi của khách hàng, nhưng nghe kỹ lại ẩn chứa sự mỉa mai lạnh lùng.
Tựa hồ mặt hồ băng trong thung lũng mùa đông.
Cô gái cũng hết kiên nhẫn, dứt khoát bày tỏ: “Em cũng thích tập gym, hay là mình thêm bạn bè nhé, sau này rảnh rỗi có thể cùng tập?”
“Xin lỗi.”
Bùi Viễn Chi hơi ngẩng cằm, dùng khăn lau mồ hôi, mắt chưa từng liếc qua cô lấy một cái.
Thân thể đang vận động rất nóng, máu chảy cuồn cuộn, adrenaline đang tiết ra đều đều, không dừng lại một giây.
Nhưng giọng nói và thái độ của anh lại lạnh lùng, như tuyết rơi lúc 4 giờ sáng.
Bị làm phiền liên tục khiến tâm trạng không tốt, anh kết thúc buổi luyện tập sớm hơn thường lệ.
Trở lại phòng suite, anh vào phòng tắm.
Nhiệt độ nước được mở khá thấp, nhưng áp lực nước lại rất mạnh. Không gian rộng lớn tràn ngập hơi nước, vòi sen ào ạt xối lên tóc đen ướt sũng, trượt dọc theo đường cong sắc nét của vai và cổ, chảy xuống sâu hơn nữa.
Tấm kính mờ cũng phủ một lớp sương mỏng.
Hương bạc hà mát lạnh của sữa tắm và mùi kem cạo râu dần lan tỏa trong không khí.
Bùi Viễn Chi có thói quen tắm lúc 6 giờ 50 sáng. Trong không gian riêng biệt, không ai làm phiền, chỉ còn lại tiếng nước chảy, giúp anh tập trung hơn để suy nghĩ về kế hoạch và xử lý công việc trong ngày.
Từ năm mười hai tuổi đến nay, thói quen ấy chưa từng thay đổi.
Tắm xong, thần trí càng thêm tỉnh táo, anh vừa suy nghĩ vừa mặc đồ.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt góc cạnh rõ nét. Bùi Viễn Chi thong thả mặc sơ mi, vest đặt may riêng đã được treo sẵn trong tủ, được trợ lý là phẳng từ sớm, có thể mặc ngay, phẳng phiu đến mức khiến người ta vừa nhìn đã thấy hài lòng.
Ngón tay thon dài cầm một chiếc cà vạt màu xanh đậm họa tiết chìm, trầm ổn, nhã nhặn, chất vải cao cấp. Anh cẩn thận thắt một nút windsor chuẩn mực, căn chỉnh cà vạt vừa vặn đến cổ áo, không lệch một ly, như thể được đo đạc chuẩn xác bằng thước.
Sau đó lấy khuy măng sét ra cài. Quần âu màu xám tro thẳng thớm, cả người toát lên khí chất đạo mạo, nho nhã điềm tĩnh.
Hôm nay có một vụ sáp nhập thu mua xuyên quốc gia, phía khách hàng là Tập đoàn W, được xem là thương vụ tái cấu trúc tài sản có quy mô lớn nhất trong năm nay của các công ty niêm yết trên sàn A. Tập đoàn W vốn đã có đội ngũ pháp lý nội bộ, nhưng để đảm bảo tính ổn định và thể hiện sự coi trọng, họ vẫn tìm đến các hãng luật khác để hỗ trợ và hợp tác.
Lúc này, tại tầng 72 của khách sạn, kim đồng hồ trong nhà hàng vừa điểm tám giờ. Lúc này, phần lớn khách hàng đến dùng bữa đều là giới doanh nhân. Không gian nhà hàng yên tĩnh, chỉ có tiếng chạm nhẹ của dao nĩa vang lên lảnh lót và những mẩu đối thoại rì rầm.
Nhóm nhân viên của hãng luật KS đang dùng bữa sáng, vừa thảo luận về đội ngũ phụ trách phía Tập đoàn W mà họ sẽ gặp hôm nay.
“Nghe nói phía W không chỉ tìm đến mỗi chúng ta, còn có một hãng luật lâu đời khác cùng tham gia hợp tác.”
“Không sao, có luật sư Bùi ở đây, bao nhiêu vụ lớn cũng đã xử lý ổn thỏa, huống hồ là lần này.”
“Nói mới nhớ, hôm qua không phải tôi xin nghỉ đưa mẹ đi bệnh viện sao, các người đoán xem tôi thấy gì…”
“Thấy gì cơ?” Có người tò mò hỏi.
Người đang nói hạ thấp giọng, như sợ bị người khác nghe thấy: “Tôi thấy luật sư Bùi và… ”
Ánh mắt liếc thấy ánh phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng, người phụ nữ ban nãy còn đang hào hứng kể chuyện lập tức khựng lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt, ngượng ngùng nói: “Luật... luật sư Bùi, chào buổi sáng.”
Cả nhóm đều thót tim, vội vàng quay lại chào:
“Chào buổi sáng, luật sư Bùi.”
“Chào anh ạ.”
“Buổi sáng tốt lành, luật sư Bùi.”
Ai nấy đều cung kính và dè dặt, chỉ sợ trong tình huống nhạy cảm thế này lại khiến “đại ma vương” mất vui.
Bùi Viễn Chi liếc qua mọi người, anh nâng cổ tay xem đồng hồ, chỉ để lại một câu ngắn gọn: “Lát nữa tám rưỡi, chúng ta họp nội bộ trước.”
Mọi người đồng loạt gật đầu lia lịa, ánh mắt dõi theo anh.
Thấy anh tiện tay lấy một phần ăn sáng rồi ngồi xuống bàn phía xa dùng bữa, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Bùi Viễn Chi vừa được đề bạt làm đối tác cấp cao, từng mời nhóm luật sư trong tổ ăn sáng, nhưng bữa sáng hôm ấy ai nấy đều ăn trong căng thẳng.
Anh nắm rõ điểm mấu chốt trong việc quản lý ở vị trí cấp cao, không ăn chung với cấp dưới, cũng không chấp nhặt chuyện bàn tán sau lưng.
Yêu cầu khắt khe về chuyên môn, nhưng ở các phương diện khác thì nới lỏng, để tránh áp lực quá lớn làm ảnh hưởng đến sự ổn định của đội ngũ.
Anh dùng bữa rất nhanh, sau đó đến phòng họp sớm hơn, dặn dò trợ lý một loạt công việc.
Cuộc họp nội bộ còn chưa bắt đầu, điện thoại anh đã đổ chuông liên tục. Bùi Viễn Chi sang phòng họp nhỏ bên cạnh nghe điện thoại, lúc ra thì vừa vặn chạm mặt một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ quen quen.
“Lâu rồi không gặp.” Mục Kiêu mặc vest chỉnh tề, khóe môi cong nhẹ, nụ cười phóng khoáng, chủ động chào hỏi: “Không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
Bùi Viễn Chi nhướng mày, không ngờ hôm nay lại gặp người quen cũ.
Mục Kiêu là bạn học cùng trường với anh ở Mỹ, cũng là gia đình gốc gác pháp luật, anh xuất thân từ gia đình trí thức, nhiều trưởng bối trong nhà công tác tại tòa án, viện kiểm sát hoặc đều là những chuyên gia pháp lý có tiếng, gia thế không tầm thường.
Sau khi về nước, hai người vẫn giữ liên lạc, xem như một mối quan hệ trong giới.
Chỉ là khác với phong cách làm việc của Bùi Viễn Chi, EQ của Mục Kiêu cao hơn, vòng giao thiệp rộng, nổi tiếng phong lưu, rất được lòng những khách hàng nữ có xuất thân cao và hào phóng.
Bùi Viễn Chi đề cao năng lực chuyên môn hơn, rất ít khi dùng chiêu trò lấy lòng khách hàng. Nhưng năng lực của anh không ai có thể phủ nhận, dứt khoát, mạnh mẽ, hiệu suất áp đảo.
Hai người đi theo hai con đường khác biệt, nhưng mối quan hệ cá nhân vẫn khá tốt.
“Dạo gần đây cậu phát triển ở KS có vẻ thuận lợi nhỉ, vụ án gần đây xử lý rất đẹp, ba tôi suốt ngày khen cậu trước mặt tôi.”
Có người xung quanh đưa mắt nhìn qua, Mục Kiêu liền vòng vo tam quốc, nói vài câu khách sáo không đầu không đuôi.
Bùi Viễn Chi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, không muốn chơi trò xã giao với bạn bè, liền nói thẳng: “Có gì thì nói, đừng lãng phí thời gian. Tôi còn có cuộc họp.”
Nghe vậy, Mục Kiêu rốt cuộc cũng gỡ bỏ lớp mặt nạ xã giao, trong giọng nói mang theo vài phần chân thành: “Được rồi, không dài dòng nữa, tôi đến chủ yếu để thay mặt chú Bùi hỏi thăm một chút về chuyện đại sự đời cậu.”
Anh ta liếc quanh một lượt, sau đó khẽ cười. Nhưng nụ cười đó không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy như có ý trêu chọc, không mấy thiện chí: “Sao tôi nghe nói... cậu sắp làm bố rồi?”