Dịch/Edit: battman_g

Nói rồi, Mục Kiêu nhìn Bùi Viễn Chi, trên gương mặt vốn lãnh đạm và nhạt nhẽo ấy không nhìn ra điều gì.

Bùi Viễn Chi nhướn mày, như lần đầu tiên nghe được chuyện này, “Cậu nghe ai nói?”

“Có người nhìn thấy cậu ở khoa sản bệnh viện, tin tức đã truyền đến chỗ tôi rồi, cậu cũng biết đấy, người trong ngành này đều rất quan tâm tới thông tin liên quan đến cậu.”

Câu này là thật lòng, “câu gốc” thì khó nghe hơn đôi chút.

Nhưng anh ta vốn không mấy quan tâm đến những tin tức bên lề kiểu này.

Lúc còn ở Mỹ, anh ta đã hiểu rõ con người Bùi Viễn Chi, điển hình là một tên cuồng công việc, ba năm học tiến sĩ chưa từng hẹn hò với ai.

Sau khi về nước, vận đào hoa của anh cũng tàn lụi. Từ thiên kim các gia đình thư hương trong giới, những sinh viên trẻ đẹp, đến cả những nữ doanh nhân, giám đốc công ty chủ động mời mọc uyển chuyển, nhiệt tình... đều không lọt nổi mắt anh. Số người theo đuổi anh đã không đếm nổi, mọi người chỉ biết cảm thán không thôi, tất cả đều bị cái vỏ bọc đẹp trai này che mắt.

Chỉ trách anh thanh tâm quả dục đến vô lý, không gần nữ sắc, lại thêm cách thức từ chối người ta bạc tình vô cùng, dần dà, người chủ động tìm đến cửa cũng không nhiều nữa.

Mục Kiêu khó có thể tưởng tượng cảnh tượng anh yêu đương, thậm chí còn hoài nghi không biết cậu ta liệu có kế hoạch lập gia đình hay không. Nhiều người tò mò anh liều mạng kiếm tiền nhiều thế để làm gì, dù gì cũng độc thân, không có áp lực gia đình, nói gì đến kết hôn, lại còn làm bố?

Chỉ nghĩ đến tình cảnh ấy thôi cũng có thể khiến thế giới quan sụp đổ.

Lúc vừa nghe được tin tức này Mục Kiêu cũng bị dọa sợ, may mà lúc ấy trên bàn ăn có cả chú Bùi. Anh bèn thuận thế hỏi thăm mấy câu, chủ động nhận lấy nhiệm vụ dò la tin tức này.

“Vậy rốt cuộc là thật hay giả? Tôi có một người bạn, vừa xinh đẹp lại khí chất, mới tốt nghiệp thạc sĩ, đang định nhờ tôi mai mối cho cô ấy làm quen với cậu. Nếu chuyện kia là thật, tôi còn biết đường mà từ chối giúp người ta.”

Mục Kiêu đưa câu chuyện trở về trọng tâm, nửa đùa nửa thật, cũng có chút thăm dò.

“Đồn thì có thật, nhưng chỉ là giúp bạn thôi, đưa vợ cậu ấy đi khám thai.” Bùi Viễn Chi trả lời ngắn gọn, rồi hỏi ngược: “Cậu chuyển nghề làm bà mối hồi nào vậy?”

“Không không, tôi cũng đoán là tin đồn vớ vẩn thôi, chẳng biết ai rảnh rỗi đi rêu rao khắp nơi. Để tôi đính chính lại giúp cậu.”

Mục Kiêu nhận được câu trả lời như dự đoán, vỗ nhẹ vai Bùi Viễn Chi, giọng điệu có chút giễu cợt: “Coi như là phí đính chính giúp cậu, nếu bên cậu có nữ khách hàng nào vừa ưu tú vừa độc thân, đừng quên giới thiệu cho tôi.”

Bùi Viễn Chi hơi nghiêng người, tránh khỏi tay anh ta, khẽ cười, giọng mang chút châm chọc nhàn nhạt: “Nếu muốn làm trai bao, năm đó đáng ra không nên học luật.”

Nụ cười của Mục Kiêu lập tức cứng lại: “……?”

Bùi Viễn Chi lạnh nhạt đảo mắt nhìn anh một lượt, kết luận: “Thật ra cũng hợp đấy. Nhân dịp chưa đến ba mươi, muốn chuyển ngành thì tranh thủ.”

Mục Kiêu: “…………??!!!”

Anh ta còn đang định phản bác thì từ xa có một người trông như trợ lý gọi to một tiếng “Luật sư Bùi”.

Bùi Viễn Chi lễ độ khẽ gật đầu, động tác rất nhã nhặn nhưng có phần xa cách: “Trợ lý gọi rồi, tôi xin phép trước.”

Mục Kiêu đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Bùi Viễn Chi rời đi, vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn, chuyện chính thì chưa hỏi được gì, ngược lại còn bị móc mỉa một phen.

Tưởng rằng sau mấy năm về nước, mồm miệng Bùi Viễn Chi đã bớt sắc bén, nào ngờ vẫn y cái nết cũ.

Nhớ đến lời của chú Bùi, Mục Kiêu lại khẽ lắc đầu.

Đàn ông chẳng thể độc thân cả đời, rồi sẽ có ngày, sẽ có người khiến Bùi Viễn Chi nếm mùi đau khổ.

---

Cầm đơn thăm khám trong tay xoay xoay một hồi, chuyện lớn như vậy khiến Quý Thư Doanh muốn gọi điện cho mẹ.

Đã một tháng cô không gặp mẹ, trong lòng có chút nhớ mong.

Do dự một hồi, ngón tay cô chạm vào dãy số quen thuộc, nhưng lần này, hiếm hoi thay, lại cảm thấy e dè.

Không ngờ, màn hình bất ngờ nhấp nháy, là mẹ cô chủ động gọi tới.

Ngón tay cô chợt khựng lại, rồi nhấn nút nghe máy.

Giọng bên kia dường như không ngờ cô sẽ bắt máy, vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Doanh Doanh?!”

Lâu lắm rồi mới nghe lại giọng mẹ, Quý Thư Doanh thấy sống mũi cay cay.

Dù sao chuyện bố cô ngoại tình, mẹ cũng là người bị hại. Không ly hôn, có lẽ là vì mẹ còn có những cân nhắc khác.

Cô khẽ đáp, giọng hơi gượng gạo: “Là con đây, mẹ, con nhớ mẹ lắm. Dạo này mẹ thế nào rồi? Sức khỏe ổn không?... Ờ, cái người đó... không bắt nạt mẹ chứ?”

Tuyệt nhiên không nhắc nửa chữ đến người đàn ông đó.

Giọng mẹ cô vừa mừng rỡ vừa nghẹn ngào, trách cô bỏ nhà đi không một lời, khiến không khí trong gia đình trở nên căng thẳng. Nhưng cũng xót xa khi biết rằng hành động của con gái là vì bà, vì muốn đòi lại công bằng.

“Ở nhà mọi thứ đều ổn, mẹ cũng nhớ con. Chỉ là không biết có phải lớn tuổi rồi không, dạo gần đây ngủ không được ngon...”

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, mẹ cô dè dặt hỏi: “Con định bao giờ về nhà? Không thể cứ ở bên ngoài mãi như thế này được.”

Vừa nghe đến chuyện này, Quý Thư Doanh liền nổi đóa: “Đợi ông ta cút khỏi công ty rồi con mới về! Mẹ, ba đối xử với mẹ như vậy mà sao mẹ vẫn không ly hôn?”

Cô thật sự không hiểu nổi.

Mẹ cô cảm xúc ngổn ngang, chẳng biết phải làm sao để giải thích với đứa con gái được nuôi dạy trong điều kiện đủ đầy rằng phía sau là cả một chuỗi lợi ích đan xen, những toan tính rối rắm, không dễ dàng phân trắng đen.

Con gái bà từ nhỏ đến lớn sống trong môi trường vô lo vô nghĩ, nhưng có những chuyện không thể chỉ nhìn theo lẽ thường. Bà không muốn con mình trở thành bản sao của mình, cả đời lấy bản thân ra làm vật hy sinh.

“Tháng sau sinh nhật mẹ, con cũng phải về chứ? Mẹ rất muốn gặp con.” Giọng mẹ cô dịu dàng chuyển hướng câu chuyện, có phần cẩn trọng: “Con về thăm mẹ được không?”

Quý Thư Doanh theo phản xạ liếc nhìn đồng hồ.

Tháng này rời khỏi nhà, cô cố tình né tránh mọi tin tức liên quan đến nhà họ Quý, đến mức không hề nhận ra rằng tháng sau đã đến sinh nhật mẹ.

Trong lòng thoáng một tia áy náy, như bị kiến gặm nhấm, ngứa ngáy nhè nhẹ, lại đau âm ỉ.

Cô nhanh chóng đưa ra quyết định: “Được, con nhất định sẽ về. Mẹ định tổ chức ở đâu? Vẫn là ở biệt thự cũ nhà họ Quý à?”

Đó là nhà của cô, cho dù cha mẹ đã rạn nứt, không còn như xưa, nhưng vẫn là nhà. Sinh nhật mẹ, cô là con gái, trở về bầu bạn bên cạnh mẹ là điều đương nhiên.

Mẹ cô đọc một địa chỉ, chuyện này liền coi như được quyết định. Rồi lại bắt đầu rối rít hỏi han: “Dạo này có đủ tiền tiêu không? Mẹ mới chuyển thêm tiền vào thẻ phụ từng đưa cho con, nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng có để bản thân chịu khổ.”

Chiếc thẻ đó là mẹ cô mở cho khi cô vừa tròn 16 tuổi. Hằng năm, đến cuối năm, văn phòng tài chính của nhà họ Quý đều đúng hẹn chuyển tiền thưởng cổ phần và quỹ đầu tư vào đó.

Từ sau khi rời nhà, bố cô đã đóng băng toàn bộ những tài khoản khác, duy chỉ có thẻ phụ mẹ đưa là vẫn còn. Nhưng Quý Thư Doanh có nguyên tắc riêng, một đồng trong đó cô cũng chưa từng động đến.

Cô lè nhè làm nũng qua điện thoại: “Mẹ vẫn là tốt nhất. Không như ai kia, chẳng thèm quan tâm sống chết của con.”

Mẹ cô khẽ thở dài: “Ba con cũng có suy nghĩ riêng…”

Trước khi cô kịp nổi đóa, mẹ đã chuyển đề tài: “Con ở đó có quen không? Bên kia mẹ có một căn hộ, hay con dọn sang ở đi, đừng thuê nữa. Mùa hè đến rồi, không được ăn đồ lạnh đâu, không thì đến kỳ lại đau bụng.”

Quý Thư Doanh lập tức thấy hơi chột dạ, ngón tay vô thức mân mê tờ đơn khám bệnh, mép giấy bị cô vo đến cong quăn: “Chỗ hiện tại con ở cũng ổn, lười chuyển đi... Biết rồi mà, con sẽ không ăn lạnh đâu, con đâu còn là con nít.”

Cô qua loa cho xong, nhưng vẫn không đủ can đảm để nói với mẹ chuyện mình đã mang thai.

Gác máy rồi, Quý Thư Doanh đứng ngẩn ra vài giây, chuyện lớn thế này, cô có thể nói với ai đây?

Cô nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nhưng ngay bước đầu tiên đã gục ngã, cô hoàn toàn không có phương thức liên lạc của Bùi Viễn Chi.

Buồn cười.

Buồn cười đến nực cười.

Quyết định bỏ con, mà lại chẳng liên lạc được với bố đứa bé.

May là thời đại internet, một số thông tin cơ bản vẫn có thể tra được.

Quý Thư Doanh lướt điện thoại, tìm vào trang web chính thức của KS khu vực Trung Quốc. Tìm một hồi, quả nhiên, trong mục “Ban lãnh đạo”, cô thấy tên Bùi Viễn Chi.

Ảnh chụp theo phong cách chuyên nghiệp, nền đen. Trong một nhóm toàn những người đàn ông trung niên trông mệt mỏi hoặc xuề xòa, gương mặt anh đặc biệt nổi bật, sắc nét, thanh tú, sáng bừng ánh nhìn, khiến người ta khó rời mắt.

Bên dưới là thông tin liên hệ của văn phòng KS, một dãy số điện thoại bàn.

Sao không có liên hệ cá nhân?

Quý Thư Doanh nhíu mày, miễn cưỡng nhập dãy số đó.

Không ngờ, điện thoại văn phòng luật đang bận.

Cô kiên nhẫn chờ. Cuối cùng cũng kết nối được.

“Xin chào, đây là văn phòng luật KS…”

“Tôi tìm Bùi Viễn Chi.” Cô cắt ngang lời chào.

Giọng bên kia hơi khó xử: “Luật sư Bùi hiện không có ở văn phòng, cô muốn để lại lời nhắn không ạ? Hoặc tôi có thể giúp liên hệ với trợ lý của anh ấy?”

“Tôi có việc rất quan trọng, cần liên hệ trực tiếp với anh ấy.”

Quý Thư Doanh cố ý nhấn mạnh tính khẩn cấp, giọng nghiêm túc nhưng ngọt ngào, vừa dẫn dụ vừa năn nỉ, quanh co mãi cuối cùng cũng moi được số điện thoại công việc của Bùi Viễn Chi từ trợ lý.

Cô bấm số gọi, lần này kết nối khá nhanh.

“Alo?”

Giọng nam trầm thấp, lạnh nhạt, lịch sự nhưng có phần xa cách, nghe như đang ở nơi khá ồn ào, âm thanh hỗn tạp vang vọng.

Tuy nhiên, chất giọng ấy lại khiến người ta dễ chú ý, trong trẻo như tuyết, mang lại cảm giác tỉnh táo tức thì.

“Tôi là Quý Thư Doanh.” Cô nói thẳng, “Tôi có chuyện cần gặp anh nói chuyện trực tiếp.”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, như thể đang bước đi. Tiếng ồn xung quanh dần nhỏ lại, rồi giọng của Bùi Viễn Chi truyền đến rõ ràng hơn: “Chuyện gì?”

Quý Thư Doanh nhịn không nổi muốn trợn mắt: “Nói qua điện thoại không được. Tôi muốn hẹn gặp trực tiếp.”

Chỉ cần đồng ý gặp là được, cụ thể thế nào đến lúc đó cô sẽ nói.

“Khi nào?”

“Hôm nay, hoặc ngày mai, chuyện khá gấp.”

“Chờ chút.” Bùi Viễn Chi đáp.

Cô không rõ bên kia là tình huống gì, chỉ nghe tiếng người nói chuyện khe khẽ, rồi lại yên tĩnh như tờ, hồi lâu không thấy phản hồi.

Quý Thư Doanh bắt đầu mất kiên nhẫn, đang định mở miệng thúc giục thì…

“Ba giờ chiều nay tôi có cuộc gặp khách hàng, sáu giờ bay, đi công tác bốn ngày. Nếu cô tới KS bây giờ, còn kịp thì chúng ta có thể nói chuyện trong nửa tiếng.” Bùi Viễn Chi thong thả nói, giọng điềm tĩnh.

Quý Thư Doanh: “…”

Cô lập tức muốn tắt máy.

Ngón tay gần như đã nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi, nhưng lại kịp dừng lại.

Đây là trách nhiệm anh phải gánh, tại sao chỉ một câu nói của anh lại khiến cô thấy phiền mà rút lui?

Cô nhất định phải lãng phí thời gian của anh, bắt anh trả giá.

“Được, nửa tiếng nữa gặp ở KS. Vậy đi.” Giọng cô dứt khoát, không để anh có cơ hội từ chối.

Gác máy, cô gọi xe đến thẳng văn phòng luật.

Lần nữa đặt chân đến KS, nằm trên tầng cao của tòa nhà chọc trời giữa trung tâm tài chính phồn hoa. Vẫn là sàn đá cẩm thạch bóng loáng, những ô cửa sổ sát đất sạch bóng như pha lê. Bên ngoài là những tòa cao ốc sừng sững, trong không khí phảng phất hương cà phê đậm đà xen lẫn mùi nước hoa cao cấp. Thỉnh thoảng có những người mặc âu phục đi ngang qua, bước đi vội vã, đều toát lên phong thái tinh anh.

Nhưng lần này lại khác hẳn lần trước.

Lần trước mới chân ướt chân ráo tới, có đồng nghiệp đi cùng, cái gì cũng thấy mới mẻ thú vị. Còn lần này, Quý Thư Doanh lại đến với khí thế áp đảo.

“Cô Quý, phiền cô chờ một chút. Luật sư Bùi dặn rồi, khoảng mười phút nữa anh ấy sẽ đến.”

Trong phòng tiếp khách, nhân viên lễ tân vừa rót một ly trà nóng đặt lên bàn, vừa lén lút quan sát người phụ nữ trước mặt.

Một gương mặt rõ ràng có sức công kích mạnh mẽ, ngũ quan sắc nét, rạng rỡ và kiêu kỳ, vậy mà đôi mắt trong trẻo như quả vải lại làm dịu đi phần nào sự sắc bén ấy, khiến cả khuôn mặt trở nên ngọt ngào vô hại, dễ khiến người ta sinh lòng thương mến, muốn lại gần.

Áo sơ mi trắng, chân váy màu lam khói, thiết kế ôm eo, tôn lên vòng eo thon gọn, đường cắt may trơn tru, tao nhã, chất liệu vải vừa nhìn đã biết đắt tiền, chiếc túi hàng hiệu đắt đỏ bị cô vứt đại trên ghế sofa, chẳng khác gì túi đi chợ.

Vừa mang khí chất phụ nữ thành thị hiện đại, lại vừa toát lên vẻ kiêu kỳ của tiểu thư nhà giàu.

“Cảm ơn cô.” Quý Thư Doanh tiện tay vén tóc dài, bắt chéo chân, nâng ly trà lên, hơi nóng bốc lên lờ mờ, làm đôi mắt sáng trong ấy thêm phần mê hoặc.

Cô như sực nhớ ra điều gì, mỉm cười dịu dàng với lễ tân: “Có thể đổi giúp tôi sang nước lọc không? Tôi không uống trà.”

“Vâng, vâng ạ…” Nhan sắc đỉnh cao tấn công, khiến lễ tân cũng lắp ba lắp bắp.

KS là văn phòng luật thường xuyên có khách đến, nhưng phần lớn đều là người có phong cách doanh nhân, rất hiếm khi gặp người vừa xinh đẹp vừa khí chất như cô.

Bề ngoài thì ai cũng bận rộn, nhưng thực ra ai nấy đều đang thì thầm bàn tán:

“Có một mỹ nhân tuyệt sắc đến, nghe nói đang chờ gặp luật sư Bùi, chẳng lẽ lại là người chủ động tấn công?”

“Chắc không đâu. Cô thực tập sinh lần trước si mê luật sư Bùi còn chẳng qua nổi kỳ thử việc, bị từ chối thẳng thừng, khóc sướt mướt rồi bỏ đi cơ mà.”

“Có khi nào là người yêu cũ?”

Có người tiếc nuối: “Đẹp thế này mà lại thích kiểu đại ma vương như luật sư Bùi à? Sao không để mắt tới tôi nhỉ.”

Ngay lập tức bị người khác ném đá tập thể: “Xì, cậu nhìn lại mình đi, xứng không?”

“Trả hết tiền vay mua nhà chưa? Xe vẫn trả góp đúng không? Còn mơ tới mỹ nhân nữa, nằm mơ giữa ban ngày à?”

Cũng có người thì thầm: “Mấy người có thấy cô ấy quen quen không? Hình như từng gặp ở đâu rồi thì phải…”

“Tôi cũng có cảm giác thế… Hình như là luật sư bên phía Quân Đức.”

Người qua người lại, ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ngạc nhiên liên tục dừng trên người Quý Thư Doanh.

Từ nhỏ đến lớn cô đã quen với những ánh mắt kiểu này, nên cứ điềm nhiên đón nhận.

Chỉ là chờ đợi một hồi, cơn buồn ngủ lại kéo đến lúc nào không hay. Hôm nay cô không nghỉ trưa, chống cằm đợi tới mơ màng muốn ngủ gật.

May mà lễ tân kịp thời lên tiếng gọi: “Cô Quý, luật sư Bùi đã đợi cô trong văn phòng rồi ạ.”

Quý Thư Doanh mở mắt, “ừm” một tiếng, ngái ngủ đi theo lễ tân đến trước cửa văn phòng.

Lễ tân lễ phép gõ cửa, “Luật sư Bùi, cô Quý đến rồi ạ.”

Bên trong có tiếng đáp, lễ tân mới đẩy cửa mời cô vào.

Cạch.

Cửa đóng nhẹ nhàng, cách âm rất tốt, chặn hết mọi tiếng động bên ngoài.

Các đối tác cấp cao đều có văn phòng riêng, nhưng ở khu CBD đất chật người đông này, diện tích văn phòng cũng chẳng rộng là bao, thông thường đặt cái bàn, bình nước, kệ sách là hết chỗ.

Như bên Quân Đức, văn phòng đối tác cũng chỉ tạm đủ dùng, không thể gọi là rộng rãi.

Nhưng văn phòng của Bùi Viễn Chi thì lại khác, cực kỳ rộng rãi, thoáng đãng, tầm nhìn cực tốt.

Người này cũng biết hưởng thụ đấy chứ.

Quý Thư Doanh thầm lẩm bẩm, ánh mắt lập tức rơi vào bóng người đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.

Dáng người cao gầy, phong thái ung dung.

Bùi Viễn Chi đang nghe điện thoại, một tay đút túi quần. Nghe thấy tiếng động, anh nghiêng người làm động tác mời cô ngồi.

Ánh mắt Quý Thư Doanh dừng lại ở bàn tay có khớp xương rõ ràng ấy, làn da trắng lạnh, gân xanh lờ mờ, đồng hồ trên tay cũng đã đổi mẫu, trông càng lạnh lùng hơn.

Cô không khách sáo, kéo ghế ngồi xuống, đưa mắt quan sát xung quanh.

Nội thất theo phong cách tối giản kiểu Ý, tông màu đen trắng xám, trông rất trang trọng, trầm ổn và lý trí.

Nhìn là thấy ngột ngạt.

Cô vẫn thích những gam màu tươi sáng, xanh dương, hồng fuchsia, xanh cỏ… miễn là có sức sống thì cô đều thích.

Trên bàn chỉ có một quyển sổ màu xám, một ống cắm bút, một xấp tài liệu, quá trống trải.

Nội thất thiết kế đơn giản, nhiều đường thẳng, góc cạnh rõ ràng, càng khiến không gian có vẻ rộng hơn.

Tủ sách cũng không giống tủ của các luật sư khác, không đầy ắp các loại sách luật và báo chí. Ngược lại, tủ gỗ óc chó màu đen chỉ đặt vài cuốn sách đơn lẻ.

Có sách luật công ty, cơ cấu cổ phần, còn có vài cuốn tiểu thuyết tiếng Latin không nhận ra tên, sắp xếp lộn xộn.

Quý Thư Doanh cau mày.

Dù ở văn phòng hay ở nhà, cô đều thích chất đầy những thứ mình có thể dùng đến, những thứ cần thiết.

Cái kiểu bày biện thế này, cô thật sự không tài nào thích nổi.

Khi cô vừa quan sát xong thì Bùi Viễn Chi cũng vừa gọi điện xong.

“Luật sư Bùi bận rộn thật đấy, muốn gặp một lần mà cũng phải đặt lịch.”

Thấy anh vừa xong việc, Quý Thư Doanh ném điện thoại lên bàn, giọng có phần như đến bắt lỗi.

Bùi Viễn Chi kéo ghế ngồi xuống, không mấy để tâm đến giọng điệu châm chọc của cô: “Cô Quý có chuyện gì? Còn nửa tiếng nữa mới đến ba giờ.”

Ý trên mặt chữ, bảo cô tranh thủ thời gian.

Tính phản nghịch của Quý Thư Doanh nổi lên, anh muốn nhanh chóng dứt điểm, cô lại cố tình không chịu, cứ muốn phí phạm thời gian của anh.

Cô liếc nhìn lên mặt bàn, “Văn phòng luật của các anh tiếp khách kiểu này à? Đến cốc nước cũng không có.”

Trước lời khiêu khích của cô, Bùi Viễn Chi nhướn mày: “Tiếp khách thì phải là khách, không phải người trong nghề. Hay là cô Quý đã từ chức ở Quân Đức rồi?”

“...” Quý Thư Doanh nghẹn lời, làm như không nghe thấy, tiếp tục bắt bẻ: “Đây là lý do khiến đại luật sư Bùi không nỡ cho tôi uống một cốc nước à?”

“Muốn uống gì?” Bùi Viễn Chi không muốn dây dưa thêm.

“Nước lọc.” Quý Thư Doanh đáp.

Lúc Bùi Viễn Chi lấy một chiếc cốc giấy rót nước đặt lên bàn, Quý Thư Doanh liếc nhìn cái cốc dùng một lần đó, mở miệng đầy vẻ ghét bỏ: “Có trà không? Tự nhiên lại không muốn uống nước lọc nữa.”

Bùi Viễn Chi liếc nhìn cô, ánh mắt ấy khiến sống lưng Quý Thư Doanh lạnh toát, nổi cả da gà.

Quý Thư Doanh cố kìm lại cơn thôi thúc muốn lùi bước, nhìn chăm chăm vào giá sách, giở lại chiêu cũ: “Một văn phòng luật thuộc ‘vòng tròn đỏ’ lớn như KS chẳng lẽ ngay cả một cốc trà cũng không có…”

Cạch.

Tiếng chiếc tách trà được lấy ra vang lên trong trẻo.

Bùi Viễn Chi không gọi trợ lý bên ngoài, đích thân hạ mình pha một bình trà.

Hương trà nhè nhẹ lan tỏa trong phòng, hơi nước lờ mờ tản ra.

Người đàn ông nhấc ấm trà, dưới những ngón tay thon dài như ngọc là một chiếc ấm bằng sứ men xanh, trên mu bàn tay hiện rõ đường gân xanh nhạt, bạch ngọc và xanh ngọc đan xen, màu sắc tương phản, trông như một bức tranh thủy mặc thanh đạm nhã nhặn.

“Mời.” Anh đẩy tách trà về phía cô.

Quý Thư Doanh cầm lên, hít nhẹ một hơi, chân mày hơi cau lại.

“Tây hồ long tỉnh? Hình như là trà cũ rồi, tôi không quen uống. Có Đại hồng bào không? Hoặc Kim qua cống trà cũng được, tôi không kén chọn.”

“Nếu muốn thưởng trà, cô có thể xuống dưới lầu, tìm một quán trà từ từ uống.” Bùi Viễn Chi đã mở laptop, bật hợp đồng, không thèm liếc nhìn cô.

Anh đang đuổi khéo cô.

Quý Thư Doanh đặt tách trà xuống, vừa định nói gì đó, thì Bùi Viễn Chi vừa di chuột, vừa thản nhiên bổ sung: “Nếu thực sự muốn uống, cũng được. Giờ tôi sẽ nhờ trợ lý ra ngoài mua Đại hồng bào đem lên.”

Quý Thư Doanh lập tức khựng lại.

Cô vốn muốn trêu chọc Bùi Viễn Chi, nhưng không định làm khó trợ lý vô tội.

Quý Thư Doanh chớp chớp mắt: “Vậy tôi vẫn uống nước ấm đi, không quá nóng cũng không quá lạnh, tốt nhất là khoảng 40 độ, hơn một chút cũng… ”

“Cô Quý.”

Bùi Viễn Chi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ngắt lời, giọng như đã hết kiên nhẫn, nhắc nhở: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Thời gian của cô cũng là thời gian, cô nói đúng không?”

Quý Thư Doanh nhận ra sự thiếu kiên nhẫn ẩn sau đầu ngón tay anh, trên đời này sao lại có người đàn ông thiếu nhẫn nại như vậy? Cô mới chỉ bắt đầu thôi mà. Hơn nữa, có thể được cô nói chuyện, lẽ ra anh nên trân trọng mới phải.

Thật là vô vị.

May mà cô đã chuẩn bị giết chết mọi chuyện ngoài ý muốn ngay từ trong trứng nước.

Nghĩ vậy, Quý Thư Doanh cũng mất kiên nhẫn, liền lấy tờ giấy kiểm tra trong túi ra.

Tờ giấy mỏng, đã bị cô vò đến hơi nhăn.

Quý Thư Doanh đặt tờ kiểm tra lên bàn, từng chữ rành mạch: “Là như thế này, tôi muốn thông báo cho anh một chuyện… "

Bùi Viễn Chi nhướng nhẹ đầu mày, ra hiệu anh đang lắng nghe.

“Tôi có thai rồi.”

Quý Thư Doanh nói.

Bùi Viễn Chi sắc mặt không đổi, liếc qua tờ giấy kiểm tra trong tay cô: “Của tôi?”

Giọng điệu nhẹ bẫng, cuối câu khẽ nhấn, là một câu hỏi mang tính xác nhận chứ không phải kích động.

“...” Quý Thư Doanh im lặng một giây, rồi cô đứng bật dậy: “Không phải của anh, không liên quan gì đến anh cả.”

Cô rút tờ giấy kiểm tra khỏi bàn soạt một tiếng, cười lạnh: “Yên tâm, tôi sẽ tìm cho con một người bố tốt. Sau này gặp lại, chắc chắn sẽ để con gọi anh là chú.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play