Chiếc ấm chứa Cổ độc được đặt trước mặt Lục Cẩn, nắp không được đóng chặt. Từ xa, tôi đã có thể nghe thấy tiếng động bất thường vọng ra từ chiếc ấm, như thể chất kịch độc kia đang bơi lội trong nước Hoàng Tuyền, đập mạnh vào vách ấm vậy.
“Cao Kiện, mày không còn cách nào khác đâu. Nói thật với mày, thằng nhỏ này đã uống vào nước Hoàng Tuyền ngâm cùng Tử độc cổ, mà Tử - Mẫu đồng tâm. Nếu muốn hút Tử cổ ra khỏi cơ thể nó, chỉ có thể tìm người có cùng huyết thống rồi cho nuốt Mẫu cổ vào, sau đó nhỏ máu hút Cổ thì mới có thể cứu được nó.” Nhìn Chung Cửu bị đá vào góc tường, Lục Cẩn nhận ra rằng, gã chỉ là bị rách phần bụng, không nguy hiểm đến tính mạng. Thế là, Lục Cẩn hạ giọng chửi một tiếng phế vật, sau đó mặc kệ gã rồi tập trung mọi sự chú ý vào tôi.
“Mày khẳng định thằng nhóc đó là con của tao?” Cầm con dao găm trong tay, từng giọt máu nóng từ bụng Chung Cửu thuận theo lưỡi dao lạnh lẽo chảy xuống.
“Có đúng là con ruột hay không, đối với tao cũng chẳng quan trọng, nhưng tốt hơn hết là mày nên cầu nguyện là có quan hệ huyết thống với đứa nhỏ này đi. Bằng không, không những mày chết, mà 3 ngày nữa thì thằng nhóc này cũng sẽ chết bằng một cách đau đớn nhất.”
Lục Cẩn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lục Trần cắt ngang. Đây là lần đầu tiên mà gã mở mắt hoàn toàn; đôi mắt của gã sâu thẳm như biển, lại bao hàm sự rực rỡ của một bầu trời đầy sao: “Cao Kiện, tôi không quan tâm đến xung đột giữa cậu và Lục Cẩn. Có hiềm khích gì, đây là chuyện riêng tư của hai người, hai người tự xử lý. Nhưng chuyện này lại liên quan đến Diệu Chân tâm pháp, có liên quan đến nền tảng của tông môn tôi, nên tôi không cho phép hành vi qua loa tại đây. Vì vậy, tôi mong cậu rộng lòng tha thứ. Nếu cậu có thể thành công vượt qua Tru tâm Vấn đạo, tôi sẽ bắt buộc sư đệ mình xin lỗi cậu, còn tìm thêm những món kỳ trân dị bảo để bồi thường cho cậu.”
“Nếu đã mất mạng, vậy lấy kỳ trân dị bảo để làm gì?” Tôi cúi đầu xuống, nhằm che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt mình.
“Có vẻ như cậu có một số hiểu lầm về Tru tâm Vấn đạo. Khi Tử - Mẫu cổ độc đang hấp dẫn lấy nhau, người bị thi pháp không được phép phân tâm. Miễn là cậu trả lời các câu hỏi của tôi một cách trung thực trong quá trình này, tôi có thể đảm bảo cho cậu và đứa nhỏ này được bình an vô sự.” Lục Trần tỏ ra rất lạnh nhạt. Trên thực tế, tôi và gã chẳng có ân oán gì nhau. Gã tới đây, chỉ do Lục Cẩn châm ngòi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT