Đối mặt với câu hỏi của tôi, Lục Trần không hề trả lời; im lặng là câu trả lời tốt nhất vào lúc này.
Không cần phải nói, tất cả mọi người có mặt đều tự hiểu trong thâm tâm rằng, dù Lục Cẩn có hành động gì đó thật xấu xa, thì gã vẫn sẽ là đệ tử của Diệu Chân, là đồ đệ được yêu thích của Diệu Chân đạo. Chỉ dựa vào điều này, Lục Trần không thể để gã phải chịu bất cứ một tổn thương nào.
“Tru tâm Vấn đạo sử dụng một loại độc dược đặc biệt từ trong sách cổ, trong Diệu Chân đạo cũng không có thuốc giải.” Lục Trần lấy ra một chiếc bình ngọc: “Tôi có một bình Điếu Mệnh tán, cậu tạm thời ăn vào đi. Trong vòng một tháng, gấp rút tới Miêu Cương tìm Miêu chủ tên Thanh bà, hy vọng còn cơ hội cứu vãn.”
“Lục Trần, Xâu Mệnh tán chính là vật cứu mạng của đệ tử bản môn, tại sao huynh có thể dễ dàng đưa cho một tên vô sĩ gây ra nguy cơ dao động đến gốc rễ của môn phái?” Vì thẹn quá hóa giận, và thậm chí sư huynh cũng không đoái hoài đến mình, Lục Cẩn cảm thấy vô cùng uất ức và phẫn nộ vào lúc này. Rõ ràng, Tru tâm Vấn đạo đã mất tác dụng; còn trong ánh mắt sư huynh, hóa ra gã lại chính là một tên lấy công báo thù tư đáng khinh bỉ: “Sư huynh! Hắn đang gạt huynh đấy! Thằng Cao Kiện này có rất nhiều thủ đoạn, chắc chắn là có khâu nào đó xảy ra sai sót rồi!”
Lục Trần cứ mặc kệ Lục Cẩn, chìa bình ngọc ra.
Tôi thẳng thừng nhận lấy ngay lập tức rồi đặt bên cạnh mình. Lúc này, nhờ vào lực đẩy mạnh mẽ của Mai Hoa cổ, vạch đen trên ngực tôi không những không lan ra, mà bắt đầu tiêu tán đi.
Nhưng tất nhiên là tôi phải diễn cho thật trọn vẹn. Để tránh bị lộ, tôi mặc áo khoác vào, xoay người bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm với Vương Ngữ trong tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT