“Anh không đùa đấy chứ? Giờ là lúc nào rồi? Đi hay ở mà chỉ dựa vào một câu thế này à? Đừng có làm liều!” Vương Sư và Phùng Minh Long đứng trước quan tài, cùng nhau trừng mắt nhìn tôi. Cả hai không biết tại sao tôi đột nhiên phát điên lên thế này, còn miếu tìm thứ gì đó trong ngôi miếu xa lạ này nữa.
“Làm sao mà đi dễ dàng được? Chúng ta là người ngoài, không quen thuộc cuộc sống nơi đây. Cho dù trốn được một hồi, ước chừng cũng sẽ sớm bị người trong thôn bắt được. Tại sao lại tự tìm phiền phức cho bản thân?” Lang thang quanh ngôi miếu một hồi, tôi mang theo điện thoại Âm Gian Tú Tràng, quét mặt từng ngõ ngách một.
“Nói thì nói vậy, nhưng tôi không cam lòng. Chúng ta vừa mới tới đây là bị bắt khiêng quan tài. Không biết sau này, bọn họ sẽ còn đối xử với chúng ta như thế nào nữa. Cũng tại thằng nhỏ kia, lanh mồm lanh miệng dữ thần!”
“Than phiền cũng không có ích gì, nhưng ở đây trì hoãn một chút cũng tốt. Nếu chúng ta có thể khám phá ra bí mật của ngôi làng, có lẽ những người bên ngoài sẽ e ngại việc ném chuột làm vỡ bình, không dám làm gì quá đáng với chúng ta.” Dường như Vương Sư hiểu ý tôi, thế là cũng bắt chước tôi mà đi loanh quanh tìm tòi trong miếu.
Thời gian có hạn; để tránh việc dân làng ngoài kia vào đây kiểm tra, tôi bèn đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm của mình.
Tôi tìm từ trong ra ngoài, thậm chí còn không buông tha bức tượng Phật nơi chính điện và những góc khuất trên xà nhà, nhưng tiếc là chẳng tìm ra gì cả.
“Tin nhắn của Âm Gian được gửi sau khi mình bước vào ngôi miếu. Cứ cho là người của Âm Gian Tú Tràng đã theo dõi mình qua buổi livestream, vậy đáng lý ra là chúng sẽ không thể nào nhầm lẫn được. Xá lợi ở ngay trong miếu này.” Tôi chậm rãi nhíu mày, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một nơi mà tôi chưa từng tìm kiếm - chiếc quan tài nằm sau bức tượng Phật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT