Sở Môn yên lặng nhìn Diệp Băng, không bộc lộ nhiều biểu cảm cho lắm, cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào? Tiến vào hiện trường giết người năm đó để điều tra ư?”
Lắc lắc ổ khóa trên cửa, Sở Môn chỉ tùy tiện thử xem. Nhưng không nghĩ tới, chỉ cần kéo nhẹ một cái, dây xích khóa cửa đã rơi xuống.
“Dù sao cũng đã đến rồi, chúng ta vào xem thử đi. Em cũng chưa bao giờ đến nơi này.” Diệp Băng dẫn đầu đi trước, đưa tay đẩy cửa sắt ra. Nhà vệ sinh này đã ngừng sử dụng trong một thời gian dài, bên trong đã sớm không còn mùi vị gì. Hết thảy, đều giữ nguyên cảnh tượng của nhiều năm trước.
“Thi thể của nạn nhân đầu tiên chính là được phát hiện ở chỗ này.” Diệp Băng chỉ vào hố xí trong nhà vệ sinh; gạch men nơi đó đều đã bị đào lên, chỉ còn lại một cái lỗ lớn tối đen như mực: “Nghe người khác nói rằng, đầu nạn nhân thò ra bên ngoài hố xí này khi đó và cũng đã ngừng thở rồi. Cảnh sát cũng không biết nạn nhân bị nhét vào hố xí này bằng cách nào. Bởi vì, bọn họ tốn rất nhiều công sức để đào thi thể ra.”
Sở Môn nhìn xuống cái hố đen kịt kia; bên trong là một không gian tối tăm, tựa như một đường hầm dẫn đến một địa phương nào đó vậy: “Một người sống sờ sờ mà bị nhét vào cái hố xí này ư?”
Gã ngồi xổm bên cạnh hố xí, vẫn chưa chú ý tới việc Diệp Băng phía sau đã lặng lẽ tiếp cận gã. Một đôi cánh tay mảnh khảnh chậm rãi vươn về phía sau lưng gã, trông như chuẩn bị đẩy gã xuống đó vậy.
Đang trốn bên ngoài cửa, thấy như thế, tôi không thể không hiện thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play