“Chỉ là một buồng điện thoại thôi mà, tại sao cậu lại kích động như vậy?”
Sở Môn cũng không biết sự xuất hiện của chiếc buồng điện thoại kia biểu thị cho việc gì, nhưng vì liên quan đến Âm Gian Tú Tràng, tôi cũng không nói chi tiết với gã. Thay vào đó, tôi chỉ cười nhẹ, vỗ vai Sở Môn: “Anh Sở, anh nghiên cứu nhiều về giấc mơ, vậy có biết buồng điện thoại là vật biểu trưng cho cái gì hay không?”
“Nếu nằm gặp điện thoại công cộng, đa phần là chủ nhân giấc mơ đang hy vọng nắm được một số tin tức nhất định. Biểu tượng này tương đối trung tính, không có tốt xấu rạch ròi.” Sở Môn thuận miệng đáp.
“Nếu buồng điện thoại đại diện cho sự chờ đợi và thông tin, vậy tại sao chúng ta không đi qua kiểm tra một chút?” Tâm tình của tôi trở nên tốt hơn khá nhiều. Sau khi ghi nhớ tất cả kiến trúc đặc thù chung quanh, tôi bảo: “Cũng không phải là không có thu hoạch gì; ít nhất, chúng ta có phương hướng để đi tiếp. Trước hết, đi điều tra buồng điện thoại đó, kế tiếp là di chuyển sang quảng trường không đèn.”
“Màu đen trong giấc mơ là màu sắc tồi tệ nhất. Rõ ràng, cậu biết rõ trong núi có hổ, thế mà còn cắm đầu tiến vào.” Sở Môn đứng ở sau lưng tôi; dường như gã hơi sợ độ cao nên không dám tiến gần đến tháp đồng hồ: “Mà kệ đi! Hôm nay, tôi sẽ điên cuồng với cậu tới cùng. Nếu có thể chiêm ngưỡng hết mọi phong cảnh nơi đây, vậy cũng không sống uổng kiếp này! Chuyến đi này khá ổn đấy!”
“Tình huống hiện tại chưa bi quan đến mức độ đó. Chúng ta sẽ tìm ra cơ hội phá cục.” Rất ít người có thể tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, thế nên không có quá nhiều người có dịp thưởng thức kỳ cảnh trước mắt này. Trước khi rời khỏi tháp đồng hồ, tôi bèn nâng điện thoại di động lên, nhắm ống kính về phía thành phố bên dưới: “Các bạn khán giả! Hiện tại, cảnh tượng mà các bạn đang nhìn thấy chính là khung cảnh bên trong Giấc mơ Thâm sâu. Tòa thành thị kỳ quái này được xây dựng nên bởi những mảnh ký ức bị đánh rơi. Hôm nay, tôi đã không màng sinh tử, tiếp tục dẫn các bạn đi cùng để cố gắng ngắm nhìn nét đẹp thần bí của thế giới trong giấc mơ nhé.”
Dừng lời một chút, tôi bèn học theo bộ dạng của cô gái thần bí kia, nắm lấy những thanh cốt thép vặn vẹo mà tiến từng bước đi ra trước mặt đồng hồ lớn. Sau đó, tôi bước lên cây kim đồng hồ to nhất, mạnh mẽ bò lên phần đỉnh chóp của tháp đồng hồ: “Có lẽ tôi sẽ trầm luân mãi mãi trong giấc mơ này, có lẽ các bạn rồi sẽ quên tôi đi; nhưng ít nhất, chúng ta đã từng nhìn thấy phong cảnh rực rỡ này. Sự tuyệt vời và hoành tráng của tòa thành thị này chính là độc nhất vô nhị!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT