Tính ra, tôi là một người hoài cựu nên vẫn giữ nguyên số điện thoại từ khi bị khai trừ khỏi Học viện Cảnh sát, chớp mắt đã 5 năm rồi.
Khi tôi nhấn vào số điện thoại của mình, âm thanh tút tút trong ống nghe đột nhiên thay đổi, nhịp tim của tôi cũng bắt đầu tăng tốc dần: “Có ai đó không?”
Điện thoại di động của tôi không đi cùng tôi vào giấc mơ, nên vẫn còn để trong phòng bệnh.
“Không ai nghe máy à?” Tôi cũng không rõ vì sao mình lại thở phào nhẹ nhõm. Nhìn về phía chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng, màn hình livestream vẫn không bị gián đoạn, cũng không có bất kỳ cuộc gọi đến nào.
“Xem ra, mình đã đoán sai rồi. Số điện thoại di động của Tú Tràng vẫn khác với số mà mình đang sử dụng. Mà vậy thì kỳ quái quá! Làm thế nào mà Diệp Băng lại có thể gọi được vào chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng để nhờ mình giúp đỡ?” Tôi cẩn thận dò xét mọi ngóc ngách trong buồng điện thoại, nhưng chẳng có thu hoạch nào cả.
Đứng tại chỗ, tôi nhớ lại một chi tiết nhỏ. Trước khi bắt đầu livestream, lúc mà Diệp Băng gọi điện thoại cho Tú Tràng, cô ấy cũng không biết người nhận cuộc gọi chính là tôi: “Việc này hơi bị phức tạp. Vậy, cô ấy kiếm ra số điện thoại từ đâu để rồi nhấn cuộc gọi ấy chứ?”
Tôi đặt ống nghe xuống, đẩy mở cửa kính buồng điện thoại ra, dõi mắt nhìn về quảng trường không ánh đèn kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT