Trần Mặc và Trương Hằng trợn tròn mắt: “Đạp cửa luôn? Ở đây là đâu chứ? Cậu điên rồi hả?”
Thanh âm vang vọng khắp cả bệnh viện bỏ hoang, trong hành lang tất cả đều là tiếng động truyền ra từ một cú đạp kia. Hai người bọn họ chỉ cảm thấy tiếng ầm ầm bên tai, phải ngây ra chừng một hai giây mới phản ứng lại.
Họ bật đèn pin lên và theo sát tôi vào tầng hầm của tòa nhà bệnh viện thứ ba.
Bình thường, tầng hầm của bệnh viện sẽ xây dựng một số nhà kho, bãi đỗ xe, nhà xác,… Nhưng bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ lại hơi khác một chút; cụm kiến trúc này không có bất kỳ bản đồ chỉ thị nào, hành lang ngầm quanh co tựa như mê cung.
“Cậu nói xem, liệu con quái vật kia có thể đi theo hay không?” Trương Hằng vô cùng khẩn trương, bất tri bất giác để Trần Mặc đi ở phía cuối cùng của đội ngũ; bản thân thì đứng bên cạnh tôi, có vẻ khá là bất an.
“Tiếng vọng hơi lớn, che mất âm thanh giọt nước. Tạm thời tôi cũng không biết quái vật có đi theo hay không.” Tôi quay đầu lại nhìn gã: “Chuẩn bị chạy trốn đi, động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn quái vật sẽ phát hiện. Chúng ta phải tranh thủ thời gian. Trần Mặc, cậu lại đây.”
Tôi vẫy tay với Trần Mặc, để cậu ta đi giữa tôi và Trương Hằng: “Nhà xác bệnh viện bình thường được xây dựng ở đâu? Có gì chú ý không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play