Tháng Bảy, nắng như thiêu như đốt.

Trên những tán cây dọc theo vành đai xanh ven biển thành phố Z, ve kêu từng đợt, mỗi đợt lại vang to hơn đợt trước.

Trên đoạn đê cuối đường ven biển, lác đác vài cặp đôi mặc váy cưới và vest đang chụp ảnh cưới.

Gió biển thổi khiến giọng của nhiếp ảnh gia bị xé nát giữa không trung. Anh ta đang định lớn tiếng nhắc nhở gì đó thì khóe mắt thoáng thấy một bóng vàng nhạt, quay đầu lại theo phản xạ rồi bất giác hạ thấp giọng.

Dưới bóng cây bên lề đường, nơi chiếc ghế nghỉ ngơi, có một bóng dáng mặc váy dài màu vàng nhạt đang ngồi.

Bóng dáng ấy nghiêng đầu ngủ gật, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, dịu dàng như ánh nắng ban trưa.

Mái tóc dài đen nhánh xõa mềm mại trên vai và cánh tay trắng ngần để trần. Hàng mi dày và dài khẽ khép, phản chiếu thành một chiếc quạt nhỏ dưới bọng mắt.

Gió biển mang theo hơi ẩm nhè nhẹ cuốn qua, làm vạt váy vàng nhạt khẽ lay động, để lộ mắt cá chân mịn màng như ngọc.

Người đó yên tĩnh chợp mắt dưới nắng, đến mức cả cây cối rì rào trong gió cũng như nương tay mà khe khẽ rung rinh, không nỡ làm phiền.

Cơn gió nghịch ngợm tinh quái nhẹ nhàng cuốn lấy chiếc vòng ren đồng màu trên cổ, sợi dây nhỏ xinh vờn qua xương quai xanh, vô tình đánh thức giấc mộng của mỹ nhân.

Hàng mi nàng khẽ rung, từ tốn tỉnh giấc.

_____

Mục Mộc mơ màng mở mắt ra, lập tức bị ánh nắng chói chang giữa trưa chiếu đến mức phải nhắm tịt lại. Cậu giơ tay lên, định chắn bớt ánh sáng.

Nhưng chính lúc đó, Mục Mộc mới lơ mơ nhận ra trong tay mình đang cầm gì đó.

Mục Mộc: “?”

Mình lại ôm điện thoại ngủ gật?

Cậu cố lục lại ký ức một cách mơ màng.

À, đúng rồi.

Tối qua quả thật cậu đang cầm điện thoại cãi nhau với người ta.

Vì một cuốn tiểu thuyết.

Nói đến cuốn tiểu thuyết đó là cậu thấy tức anh ách!

Cậu đã theo dõi bộ “Sau khi cưới Góa phụ Đen, tôi trọng sinh” suốt hơn nửa năm nay.

Đây là bộ truyện điển hình của thể loại đô thị nam chủ trọng sinh đi lên.

Mở đầu truyện, nam chính đã trả thù người phụ nữ từng hãm hại mình ở kiếp trước, ép cô ta vào đường cùng, khiến cô ngày ngày sống trong sợ hãi và khuất phục.

Sau đó, nam chính tung hoành ngang dọc, đạp đổ từng kẻ từng kẻ từng bắt nạt mình, cuối cùng lên như diều gặp gió, sự nghiệp phất mạnh.

Tính đến thời điểm đó, truyện vẫn là một bộ “sảng văn” đúng chuẩn.

Nhưng khi nam chính đã lên đỉnh vinh quang, chẳng còn gì để sảng nữa, thì tác giả đột nhiên viết nhân vật chính từ đầu đến giờ, tuy là một người đã có vợ nhưng chưa từng "ngủ".

Lúc đó, cậu mới nhận ra tên truyện không phải là “Trọng sinh: Con đường quan lộ thênh thang”, mà là “Sau khi cưới Góa phụ Đen, tôi trọng sinh”.

Vậy là, trong lúc độc giả đang gào thét đòi cho nam chính đè gái, kết thúc viên mãn, tác giả lại như tự rót axit vào đầu mình.

Cốt truyện đột ngột bẻ lái, biến cô vợ từng bị khuất phục kia thành… một anh chàng mặc đồ nữ??

Chưa dừng lại ở đó, tác giả còn viết thêm rằng—cậu ta thực ra mới là người chiếm đoạt thân thế cao quý lẽ ra thuộc về nam chính.

Ở kiếp trước, để đạt được vinh hoa phú quý, cậu ta đã ra tay trước, giả gái quyến rũ nam chính, lợi dụng lòng tin của nam chính mà âm thầm đẩy hắn vào chỗ chết.

Ơ cái quần què gì dậy???

Mục Mộc lúc đó như muốn phát điên, cảm giác mình bị tác giả khiêu chiến chỉ số IQ ít ỏi của bản thân.

Bị xúc phạm trí tuệ một cách sâu sắc, Mục Mộc nổi trận lôi đình, lao vào khu bình luận cãi nhau 24/7 không ngơi nghỉ.

Nhưng cậu chẳng nhận được bất kỳ phản hồi nào từ tác giả, và cũng chẳng thấy chương mới đâu.

Tác giả chỉ đăng một dòng trạng thái: “Đã viết cho mấy người đọc lại còn bị chửi, ông đây nghỉ viết, tạm biệt!"

Rồi ném bàn phím—bỏ hố luôn.

Chỉ còn Mục Mộc ở lại, giận sôi máu mà chẳng làm gì được.

Thật ra truyện này vốn không quá nổi, điều duy nhất khiến Mục Mộc hứng thú là vì nhân vật “Góa phụ Đen” trong truyện… trùng tên với cậu.

Đọc truyện mạng mà, giải trí là chính. Lúc đó cậu thấy nhân vật có cùng tên mình thì thấy thú vị, cũng tiện tay đọc cho đỡ buồn.

Nhưng ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này!

Nghĩ đến đây, Mục Mộc tức đến mức chẳng ngủ nổi nữa.

Cậu hé mắt, ngón tay theo thói quen lần tìm nút cạnh bên của điện thoại. Nhưng sờ mãi chẳng thấy, mà cái cậu nhìn thấy lúc mở mắt ra—cũng không phải là điện thoại của mình.

Mục Mộc đờ người nhìn vật trong tay.

Không phải điện thoại.

Là màu đỏ.

Vuông vức.

Dù cận ba độ, cậu vẫn có thể nhìn rõ ba chữ to nổi bật trên mặt bìa.

— Giấy đăng ký kết hôn.

Mục Mộc: “???”

Gặp quỷ rồi!??

Cậu giật bắn cả người, tỉnh táo ngay tức khắc.

Cảnh tượng trước mắt không phải bức tường ký túc xá dán đầy poster eSports của cậu, mà là sương mù mờ mịt ở nơi biển cả.

Từng đợt sóng “ào ào” vỗ vào kè chắn, âm thanh của thủy triều hòa cùng mùi mằn mặn của biển tràn ngập đầu mũi, chân thật đến mức khiến da đầu cậu tê rần.

Mục Mộc trợn tròn hai mắt.

Sao chỉ ngủ một giấc thôi mà đã từ chiếc giường trong thành phố ra thẳng ra ghế nghỉ ven đường bên bờ biển rồi?

Cậu ngó quanh một vòng, vừa quay đầu liền thấy bảng hiệu chữ vàng nổi bật: “Cục Dân chính, khu Kim Ngô, thành phố Z.”

Mình đang mơ à?

Mục Mộc cụp mắt nhìn lại tờ giấy đỏ trong tay.

Chẳng lẽ là vì gần đây quá khao khát có bạn gái, nên não bộ liền rút gọn quy trình, nhảy thẳng đến giai đoạn… cưới vợ luôn?

Hừm!

Được đấy chứ!

Mục Mộc lập tức phấn chấn hẳn lên.

Gió biển mang theo hương vị mặn mòi thổi qua, khiến chiếc váy vàng nhạt trên người cậu phồng nhẹ lên theo gió.

Vừa định mở giấy đăng ký ra xem “vợ” là ai, Mục Mộc tiện tay gạt mấy sợi tóc bị gió tạt vào mặt.

“?” Mục Mộc khựng lại. “Hở?”

Cậu nhìn lọn tóc mình vừa gạt ra, rồi bất giác đưa tay nắm hẳn một nắm.

Dài, mềm, mượt như lụa.

Giật nhẹ một cái—đau thật.

Mục Mộc thót tim.

Khoan đã.

Hình như… có gì đó sai sai?

Cậu siết chặt tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, cúi đầu nhìn.

Là váy.

Váy dài.

Là váy dài bằng ren!

“???”

Mục Mộc hít một hơi khí lạnh.

Sợ hãi khép chặt hai chân, cảm nhận một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Anh em chí cốt vẫn còn!

Nhưng cái váy này là sao!?

Mục Mộc bật dậy như lò xo, nhưng vì trọng tâm không vững nên lại ngã phịch trở lại ghế, tờ giấy đăng ký kết hôn rơi bộp xuống đất.

Cậu mờ mịt duỗi chân ra, thấy mình đang mang… một đôi dép cao gót đế xuồng.

Thế là thế nào?

Chẳng lẽ trong lòng mỗi thằng đàn ông đích thực đều ẩn giấu giấc mơ mặc đồ nữ?

Mục Mộc thấy đầu óc mình như bị nhét đầy bông.

Trong lòng lẩm bẩm, cậu cúi người nhặt tờ giấy đỏ lên, mở ra xem.

Trong ảnh là một đôi nam nữ đứng rất gần nhau, nét mặt thân thiết.

Người đàn ông có khuôn mặt cân đối, rất ăn ảnh, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ dịu dàng, môi mím khẽ, cố gắng kiềm chế nụ cười nhưng rốt cuộc vẫn không giấu nổi sự hạnh phúc lan tỏa.

Người phụ nữ bên cạnh cũng đẹp chẳng kém, khóe mắt cong cong như mắt mèo, hơi cụp xuống, nụ cười ngọt ngào mà e thẹn, nhìn vừa ngoan ngoãn lại vừa dịu dàng.

Sắc mặt Mục Mộc dần hóa đá.

Ơ…

Cái gì vậy trời?

Gã đàn ông này trông chẳng giống cậu chút nào cả?

Cậu cau mày, chuyển mắt nhìn xuống tên dưới ảnh.

Họ tên: Tần Dục Thành

Giới tính: Nam

Họ tên: Mục Mộc

Giới tính: Nữ

“…?”

Ê ???

“Bộp” — Mục Mộc úp sập giấy kết hôn lại.

Lại mở ra.

Họ tên: Tần Dục Thành

Giới tính: Nam

Họ tên: Mục Mộc…

Lại đóng lại.

Mở lại lần nữa.

Họ tên: Tần Dục Thành

Giới tính: Nam…

Sắc mặt Mục Mộc dần dần trắng bệch.

Tần Dục Thành.

Cái tên này quá quen!

Đây chẳng phải là tên nam chính trong cuốn truyện mà cậu vừa mắng tác giả sấp mặt đêm qua à?!

Mục Mộc.

Tên này thì càng khỏi nói—tên cậu đấy!

Cậu cầm giấy kết hôn, nhìn chằm chằm vào mặt “cô dâu” trong ảnh hồi lâu, rồi lật đật đóng lại.

Tiêu rồi.

Nhìn kỹ lại, đúng là người trong ảnh… giống cậu đến bảy, tám, chín phần.

Mục Mộc không kìm được lại khép hai chân lần nữa để xác nhận.

Anh em chí cốt vẫn còn, chưa bay màu.

Nhưng mà…

Mục Mộc nghĩ đến cái tên “Tần Dục Thành” trên giấy, đầu lập tức nhói lên.

Tình hình hiện tại như sau:

— Tần Dục Thành đã kết hôn với Mục Mộc.

— Tần Dục Thành là nam chính trong truyện “Sau khi cưới Góa phụ Đen, tôi trọng sinh.”

— Mục Mộc là tên của tên lừa đảo mặc đồ nữ, giả gái gài bẫy nam chính trong truyện đó.

Và:

— Cậu tên là Mục Mộc.

— Gã lừa đảo mặc đồ nữ trong truyện cũng tên là Mục Mộc.

— Hiện giờ cậu tóc dài, mặc váy, tay cầm giấy kết hôn ghi rõ “Mục Mộc” kết hôn với “Tần Dục Thành”.

— Người trong ảnh lại giống cậu đến không tưởng.

Vậy có thể kết luận:

Mục Mộc = tên giả gái trong truyện.

Cậu = tên giả gái.

Suy ra:

Cậu = Mục Mộc = tên lừa đảo mặc đồ nữ = vợ hợp pháp của Tần Dục Thành.

“!????"

Thế quái nào lại thành ra—vợ chính là mình?!

Tuyệt vời lắm Mục Mộc ơi!

Đến nằm mơ mà cũng mơ thành một kẻ giả gái lừa hôn người ta.

Cậu không khỏi tự vấn: tám phần là do tối qua còn đang chửi nhau chí chóe trong phần bình luận dưới truyện.

Đúng là “ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy”—hợp lý!

Mục Mộc thở dài, nghĩ bụng: giấc mơ gì mà xàm thật, mình không muốn mơ nữa.

Thế là cậu duỗi tay phải, bấu mạnh vào cánh tay trái một cái, đau đến mức cả người co giật, suýt nữa hét lên.

Nhưng mà—vẫn chưa tỉnh.

Cơn đau rất thật, chẳng giảm đi chút nào.

“…?”

Mục Mộc lại nhéo mình thêm phát nữa.

Cảnh vật xung quanh vẫn y nguyên.

Thủy triều vẫn đều đều vỗ vào bờ kè, phát ra tiếng “ào ào” như đang cười nhạo cậu.

______

Mục Mộc lặng lẽ chờ đợi.

Trán cậu đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi dưới ánh nắng gay gắt.

Biểu cảm dần cứng lại.

Không đâu, không đâu, không đời nào?

Chuyện xuyên sách sành điệu thế này chẳng lẽ lại rơi trúng đầu mình được à?

Chẳng phải chỉ vì cậu mắng tác giả mấy câu thôi mà, có cần tàn nhẫn thế không?

Mục Mộc xoa cánh tay trái vừa bị mình cấu đến đỏ bầm tím, trong lòng hoảng loạn.

Cậu nhớ đến những vai phụ, pháo hôi từng đối đầu với nam chính trong truyện—kẻ bị nhẹ nhất cũng thân bại danh liệt, còn lại thì đa phần bị bôi nhọ, bị phản bội, thậm chí gia đình tan nát.

…Chết tiệt!

Mặt Mục Mộc nhăn nhúm thành một cái mặt nạ đau khổ.

Biết trước thế này thì lúc đó đã không hấp tấp đi công kích tác giả. Dỗ anh ta viết hết truyện rồi chửi cũng chưa muộn mà!

Mục Mộc ôm đầu.

Giờ phải làm sao đây?!

Cậu nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn, gấp gáp cào cào móng tay.

Thời điểm hiện tại chắc là ngay khi nam chính vừa kết hôn với cái người lừa cưới này.

Vậy thì vấn đề quan trọng nhất là—

Nam chính có phải người đã trọng sinh quay về hay không?

Nếu không phải, thì ly hôn luôn là xong.

Còn nếu phải thì…

Mục Mộc vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nhắm tịt hai mắt.

Dù là trọng sinh quay về… cũng, cũng phải ly hôn thôi!

Cậu thực sự nghĩ không ra được phương án nào mà cả hai bên đều yên ổn.

Một thằng mọt sách tay trói gà không chặt như cậu, chẳng lẽ định đi đối đầu với một tên gym thủ ngày nào cũng nâng tạ như Tần Dục Thành?

Mục Mộc mặt mày ủ rũ.

Cậu vịn tay lên ghế nghỉ bên cạnh, cẩn thận đứng dậy trên đôi giày đế xuồng, đi thử vài bước rồi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu có chuẩn bị tâm lý, đôi giày này cũng không đến nỗi tệ.

Cảm ơn chị… à không, cảm ơn anh trai tốt bụng này đã không mang guốc cao gót. Không thì chắc cậu đã biểu diễn pha “xoạc liên hoàn” cho người qua đường xem rồi.

______

Tần Dục Thành đứng sau một gốc cây trong công viên ven biển, tay xách một túi mận, từ xa dõi mắt nhìn cái bóng dáng quen thuộc đang nhảy nhót vòng quanh chiếc ghế nghỉ.

Cô—không, nên nói là cậu—hình như vẫn chưa quen với đôi giày cao, động tác chạy nhảy lộ rõ sự vụng về, ngô nghê.

Giống như một con thỏ nhỏ chưa hiểu sự đời, mềm mại và vô tội.

Thỏ.

Tần Dục Thành bật cười lạnh, trong đầu những ký ức cuộn trào, như tiếng sấm rền, ép cho đôi mắt đào hoa từng chan chứa tình ý giờ trở nên lạnh lẽo tê buốt.

Anh cúi xuống nhìn túi trái cây trong tay.

Đó là loại quả mà Mục Mộc thích nhất.

Từng có thời điểm, Tần Dục Thành tin tưởng không gì lay chuyển được rằng: Mục Mộc yêu anh.

Dù có tận mắt thấy người đáng lẽ phải là “vợ” mình—Mục Mộc—ăn mặc như con trai, lẽo đẽo theo sau người nhà họ Mục ra vào các bữa tiệc xã giao, anh vẫn một mực tin như thế.

Thậm chí khi biết Mục Mộc thật ra là đàn ông, Tần Dục Thành cũng nghĩ: chuyện đó có gì ghê gớm chứ, anh có thể chấp nhận.

Nhưng sau đó, công ty anh bị lộ một hồ sơ thầu quan trọng. Khi đang cố gắng xoay tiền cứu vãn thì phát hiện ra người tình yếu đuối mà mình che chở bấy lâu đã sớm cấu kết với kẻ địch, chuyển tài sản của anh đi sạch sẽ.

Và kết cục thì sao?

Tần Dục Thành nheo mắt lại.

Kết cục là anh bị đuổi khỏi nhà, tận mắt nhìn người mình yêu tay trong tay vui vẻ bên kẻ thù, còn bản thân thì chết trong một tai nạn vì cơn giận dữ do bị phản bội.

Ai mà ngờ được, anh lại có cơ hội làm lại từ đầu.

Anh từ tương lai quay trở về hiện tại.

Hiện tại, anh và Mục Mộc vừa mới kết hôn, tất cả những bi kịch vẫn chưa xảy ra. Mọi thứ vẫn còn kịp để làm rõ từng chuyện, tính sổ từng người.

Tay cầm túi trái cây siết chặt đến mức suýt bật máu.

Cái bóng dáng nhảy nhót ấy nhìn vẫn dịu dàng dễ thương…

Nhưng anh chỉ thấy lạnh buốt.

Ánh nắng giữa trưa tháng Bảy như chẳng thể truyền nổi chút ấm áp nào.

Tần Dục Thành sờ vào tờ giấy đăng ký kết hôn trong túi áo, giơ tay trái lên nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út. Viên kim cương dưới ánh nắng phản chiếu những tia sáng rực rỡ như lửa.

Anh lạnh lùng tháo chiếc nhẫn, nhét vào túi, sải bước tiến đến gần bóng người kia.

______

Mục Mộc đang lặp lại trong đầu cách để mở lời đòi ly hôn.

Nếu người trước mặt là Tần Dục Thành ngọt ngào trong ảnh, thì cậu sẽ dứt khoát đóng vai gã tra nam tuyệt tình, tuyên bố lạnh lùng muốn ly hôn!

Còn nếu là Tần Dục Thành trọng sinh, đã bị hắc hoá, thì… thì cậu sẽ khóc lóc van xin ly hôn, mong anh đừng làm khó người ngốc!

Lúc đã quen với đôi giày đế xuồng dưới chân và tự tin mình không còn sợ vấp ngã nữa, cậu nghe thấy có người gọi tên mình.

"Mục Mộc.”

Cậu theo phản xạ quay đầu lại.

Và ngay lập tức trông thấy người trong ảnh— người từng mang vẻ mặt hạnh phúc ngây ngô khi cưới được người mình yêu .

Nhưng hiện giờ, ánh mắt anh âm u, khi nhìn cậu thì môi nhếch lên thành một nụ cười giả dối như muốn rút máu cậu ra uống.

Chân Mục Mộc nhũn ra.

Xong rồi xong rồi xong thật rồi.

Có lẽ đây đúng là bản Tần Dục Thành trọng sinh quay về.

Nếu là người đó… vậy… anh có biết “Mục Mộc” thật ra là đàn ông không?

Mục Mộc run lên bần bật.

Mẹ kiếp, tác giả không viết!

Chưa kịp viết đến đoạn đó thì đã drop truyện rồi!!

Tức chết mất!!

Mục Mộc hai chân run rẩy, giọng gần như nghẹn lại:

"Tần… Tần Dục Thành?”

Cậu là một thằng otaku chính hiệu, từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng nên gầy gò nhỏ con, lại mang vẻ trung tính khiến người ta dễ lầm tưởng là nữ. Thậm chí đến tuổi vỡ giọng mà thanh quản cũng chẳng thèm đổi, giọng cậu vẫn giữ âm điệu trung tính kỳ lạ.

Vì điều đó, cậu từng bị bạn bè trêu chọc suốt từ cấp hai đến đại học, khiến cậu dần hình thành ác cảm với giao tiếp trực tiếp.

Cho tới bây giờ, mỗi khi cậu nói chậm hoặc hạ giọng, giọng nói nghe vẫn như con gái.

Tần Dục Thành tiến lại gần, cúi đầu nhìn kẻ lừa gạt vô hại này.

Anh cao 1m89.

Còn Mục Mộc chỉ cao 1m73, cho dù có mang giày đế xuồng ba phân thì cũng vẫn thấp hơn anh hẳn một cái đầu.

Tần Dục Thành đứng chắn trước mặt Mục Mộc, che mất ánh nắng phía sau, bóng anh dễ dàng bao trùm lấy cả người cậu.

Mục Mộc ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, chiếc cổ buộc nơ mảnh khảnh trắng ngần lộ rõ trước mắt, như cổ thiên nga vươn ra chờ bị chém, đẹp đến mong manh, tưởng như chỉ cần vươn tay là có thể dễ dàng bóp nát.

Một luồng lạnh buốt bất chợt lan dọc sống lưng Mục Mộc, quanh cổ cứ như có luồng gió âm len lỏi.

Cậu không nhịn được lùi lại một bước nhỏ, lí nhí như muỗi kêu:

"Cái đó… tôi, tôi có một ý tưởng…”

Tần Dục Thành nhìn vẻ mặt vô lực của Mục Mộc, khóe môi cứng ngắc kéo lên:

"Gì?”

Mục Mộc hít sâu một hơi, lắp bắp:

"Tôi… tôi...chúng ta ly hôn đi.”

Kết hôn trong lúc bốc đồng là chuyện không nên, chia tay thì tốt cho cả đôi bên, ai cũng nhẹ gánh.

Mục Mộc căng thẳng nhìn chằm chằm Tần Dục Thành.

Phải, trong nguyên tác, Mục Mộc và Tần Dục Thành là kiểu yêu chớp nhoáng, cưới chớp nhoáng.

Nếu giờ mà ly hôn nữa, thì sẵn tiện thành combo chớp nhoáng từ đầu đến cuối!

Nghe đúng là bá cháy, Mục Mộc thầm nghĩ.

Dịch vụ đăng ký kết hôn – ly hôn trọn gói, từ A đến Z, chu đáo hết nấc, tặng luôn trải nghiệm cuộc sống “có một không hai”.

Vẻ mặt Tần Dục Thành vốn đã căng cứng, giờ càng trở nên lạnh lẽo. Anh không chớp mắt, nhìn thẳng vào Mục Mộc.

Một lúc sau, anh cất giọng khàn khàn:

"Cậu… muốn ly hôn với tôi?”

Mục Mộc gật đầu như giã tỏi.

Chuyện này… không giống trước kia.

Tần Dục Thành nhớ lại.

Trước đây, Mục Mộc chưa từng nói đến chuyện ly hôn. Cũng chưa từng gọi anh là “Tần Dục Thành”.

Cậu luôn gọi anh một cách thân mật, khi thì “Dục Thành”, khi lại dịu dàng gọi “Tần tiên sinh”.

Giờ đột nhiên thế này, là đang diễn trò gì đây?

Tần Dục Thành cụp mắt, nhìn chằm chằm Mục Mộc.

Có lẽ chính biểu cảm và thái độ hiện tại của anh khiến Mục Mộc sinh nghi — anh đoán vậy.

Bằng không thì kẻ có thể âm thầm lừa gạt bên cạnh mình suốt mấy năm, sao lại dễ dàng mở miệng đòi “ly hôn” như thế?

Khá cảnh giác, Tần Dục Thành nghĩ.

Cũng phải thôi.

Làm lừa đảo mà không nhạy thì đã sớm bị vạch mặt rồi.

Nghĩ vậy, Tần Dục Thành thở ra một hơi, liếc người trước mặt bằng ánh mắt lạnh tanh, khóe môi cong lên đầy mỉa mai:

“Chúng ta mới kết hôn chưa đầy nửa tiếng.”

Mục Mộc rụt rè:

"Thì… thì tranh thủ lúc giấy kết hôn còn nóng hổi mà chia tay luôn?”

Tần Dục Thành: “…?”

Mục Mộc đưa tay ra thử thăm dò:

"Anh… anh không nói gì thì tôi coi như đồng ý nhé?”

Tần Dục Thành vẫn nhìn Mục Mộc, im lặng.

Mục Mộc sốt ruột vô cùng, cậu kéo nhẹ ống tay áo Tần Dục Thành, tay kia cầm lấy túi xách đặt trên ghế, lập tức quyết đoán vỗ xuống:

"Đi! Đi ly hôn!”

Tần Dục Thành thuận theo lực kéo của cậu bước đi, ánh mắt không rời khỏi Mục Mộc, muốn xem rốt cuộc người này đang định bày trò gì.

Mục Mộc cuống quýt kéo Tần Dục Thành chạy vào Cục dân chính, trong lúc hấp tấp còn suýt trẹo chân mấy lần vì chưa quen giày đế xuồng.

Tần Dục Thành chẳng buồn đỡ lấy, chỉ lặng lẽ quan sát từng cử động, sắc mặt không hề dao động.

Cục dân chính hôm nay khá vắng, dường như không có mấy người đến làm thủ tục.

Mục Mộc hoàn toàn mù tịt về quy trình kết hôn – ly hôn, đành nghiến răng lao tới quầy tiếp nhận, dốc hết chứng từ trong túi ra, cùng với cuốn sổ hồng còn chưa nóng tay:

"Chào chị, bọn em đến ly hôn ạ.”

Cô nhân viên ngồi trong quầy tròn mắt nhìn hai người.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ — nửa tiếng trước, chính hai người này vừa đặt bút ký lên giấy chứng nhận kết hôn.

Tốc độ phát triển quá nhanh khiến cô ngẩn người mất hai giây, sau đó mới phản xạ lại:

"Xin lỗi, muốn ly hôn thì cần xếp hàng rút số ạ."

Mục Mộc: “?”

????

Ủa???

Ly hôn??

Phải… xếp hàng rút số??

Mục Mộc cảm thấy đầu óc mình lần nữa bị cuộc sống nghiền nát không thương tiếc.

Cậu quay đầu nhìn Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành khẽ bật cười khinh, vẻ mặt như thể đang nhìn một vở hài kịch “coi cậu bày trò gì nữa”.

Mục Mộc: “…”

Ôi trời ơi, tôi oan quá mà!

Mục Mộc quay mặt lại, cố nặn ra vẻ điềm tĩnh, nhưng giọng run như sắp khóc:

" Làm… làm ơn cho em xin một số thứ tự, em… em đợi.”

"Dạ, lịch hai tháng tới đã kín chỗ rồi. Muốn ly hôn thì phải đặt lịch trước.”

Mục Mộc: ???

Ơ????

Các người bị làm sao thế hả!!! Đầu dập rồi đúng không!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play