Mục Mộc tính tới tính lui, thế nào cũng không ngờ rào cản lớn nhất cho chuyện ly hôn của cậu… lại đến từ Cục dân chính!

Một con đường chưa từng nghĩ tới, mà nghĩ rồi cũng chẳng có tác dụng, lại bất ngờ thêm vào kịch bản đời mình.

Cậu đứng đơ trước cửa sổ tiếp nhận hồ sơ, một lúc sau mới rón rén hỏi:

“Không có cách nào linh động một chút sao?”

“Cái này…” Cô gái ở quầy lắc đầu ái ngại, giọng cũng hạ xuống, “Quy định là vậy, tôi cũng không làm khác được.”

Mục Mộc đang định tiếp tục nói thì bị tiếng gõ nhẹ lên quầy cắt ngang.

Cộc.

Tần Dục Thành đưa tay gõ lên mặt bàn, Mục Mộc lập tức ngậm miệng.

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc từ đầu đến chân.

Trên gương mặt kẻ lừa đảo này vẫn còn lưu lại vẻ sốt ruột và bất lực, đầu hơi nghiêng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Có lẽ là không dám nhìn, anh thờ ơ nghĩ.

Phải công nhận, Mục Mộc rất đẹp.

Không phải kiểu đẹp sắc sảo khiến người ta vừa nhìn đã kinh diễm, mà là kiểu dịu dàng dễ gần, thấy cậu cười là không kìm được muốn cười theo.

Nhưng giờ phút này, Tần Dục Thành hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

Ác ý ngập tràn trong lòng anh, trong đầu lởn vởn suy nghĩ: có nên lột trần bộ mặt thật của tên lừa đảo này ngay giữa chốn đông người không?

Anh nheo mắt lại, nhớ tới dáng vẻ vụng về của Mục Mộc lúc nãy khi chạy lúp xúp vào Cục dân chính.

Anh và Mục Mộc đã kết hôn được bốn năm. Trong trí nhớ của anh, vợ mình luôn yếu ớt, vì vậy suốt bốn năm qua, anh nhẫn nhịn sống cuộc hôn nhân thuần khiết, không động chạm.

Với một người đàn ông hoàn toàn bình thường mà nói, chuyện đó khó khăn đến mức nào, không cần nói cũng biết.

Từng có lúc anh cam tâm tình nguyện che chở, chăm sóc người kia, nhưng giờ đây nghĩ lại, chỉ thấy bản thân thật nực cười.

Ký ức bốn năm qua đầy ắp trong đầu, vậy mà anh không tài nào nhớ nổi dáng vẻ ban đầu của Mục Mộc là thế nào.

Nhưng anh vẫn nhìn ra được — hiện tại, người này chưa quen đi giày cao gót.

Nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ cảm thấy cái vụng về ấy đáng yêu, rồi dịu dàng nói:

“Nếu em không thoải mái, thì đừng cố gắng ép mình mang giày cao gót.”

Tần Dục Thành nhếch môi, giọng giễu cợt:

“Đi quen không?”

Mục Mộc ngẩn người:

“Hả? À… cũng… cũng tạm được?”

Vẻ ngơ ngác chân thành của cậu khiến nụ cười chế nhạo của Tần Dục Thành khựng lại, theo phản xạ rút bớt phần sắc lạnh trong giọng điệu. Nhưng vừa nhận ra mình mềm lòng, mặt anh lập tức sa sầm.

Anh nhớ lại một vài chuyện chẳng hay ho gì.

Những kỷ niệm từng ngỡ là ngọt ngào, khi phơi bày ra ánh sáng lại chỉ thấy buốt giá, rợn người.

Người trước mắt, trông thì yếu đuối rụt rè, nhưng đã sớm phản bội anh.

Tình yêu và hôn nhân của họ, từ đầu tới cuối chỉ là một màn kịch — một vở diễn Mục Mộc sắp đặt để vì người khác.

Tần Dục Thành khép mắt, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

Mục Mộc nơm nớp quan sát sắc mặt Tần Dục Thành, trong lòng như có trăm con thỏ nhảy loạn.

Cậu căn bản không biết “Mục Mộc thật” là người thế nào, sợ mình lỡ diễn sai.

Tác giả nguyên tác chẳng viết nhiều về nhân vật này.

Truyện nam chủ mà, tất nhiên trọng tâm là nam chính. Hơn nữa tác giả dồn hết cao trào vào sự nghiệp, đến mức trong truyện còn không đếm nổi mấy cô gái có tên đàng hoàng.

Mục Mộc chỉ nhớ lúc mở đầu có nhắc một câu: vợ nam chính từng là một cô gái vô cùng dịu dàng lương thiện.

Lành tính?

Dịu dàng lương thiện là thế nào?

Mục Mộc đầu óc trống rỗng.

Cậu vốn chẳng thông minh, lại không thích xã giao, đến công việc cũng là nhận đơn online rồi cặm cụi làm đồ thủ công một mình.

Chứ đừng nói tới mấy cô gái dịu dàng lương thiện gì đó, ngay cả con gái bình thường, Mục Mộc cũng chẳng tiếp xúc nổi mấy người, trò chuyện càng ít, bảo cậu diễn vai “thục nữ” thì đúng là khó như lên trời.

Mục Mộc cảm giác đầu óc muốn sôi lên.

Khoan… Tần Dục Thành có biết “vợ” mình là đàn ông không?

Mục Mộc như chợt bừng tỉnh.

Trước khi trọng sinh, hôn nhân của họ kéo dài gần bốn năm.

Bốn năm mà không phát hiện ra thì… chẳng phải là —

Ừ thì Tần Dục Thành đã ... "ngủ" với vợ bao giờ đâu!

Trời ơi, tác giả!

Nam chính của anh hình như không được...

Tần Dục Thành nhìn thấy vẻ đờ đẫn trên mặt Mục Mộc, không kiên nhẫn hỏi:

“Lý do đâu?”

Mục Mộc giật mình tỉnh lại:

“Hả? Cái gì cơ?”

“Lý do ly hôn.”

Vừa nghe tới ly hôn, tinh thần Mục Mộc liền phấn chấn hẳn.

“Chỉ là tôi cảm thấy… quá nhanh.” Vừa nói cậu vừa dè chừng nhìn sắc mặt Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành cười khẩy:

“Là cậu chủ động muốn cưới, giờ lại nói quá nhanh?”

“!”

Chuyện đó thật à!?

Mục Mộc ngơ ra một lúc, lập tức thuận theo:

“Xin lỗi, tôi đổi ý rồi.”

“…”

Tần Dục Thành hiểu ra — tên lừa đảo này đang nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với anh.

Tuy không rõ tại sao, ký ức cũng chẳng có đoạn này, nhưng anh tuyệt đối không định để yên như ý cậu:

“Tôi không đồng ý.”

“Hả?” Mục Mộc không hiểu, “Tại sao?”

Tần Dục Thành chỉ khoanh tay nhìn cậu, không nói lời nào.

Mục Mộc vò đầu bứt tai, trong cái kho kiến thức xã hội hạn hẹp của mình cố moi ra một lý do hợp lý.

Cậu bỗng ngộ ra:

“Tôi chỉ muốn ly hôn, không lấy gì hết, tài sản anh cứ giữ, tôi tay trắng ra đi!”

Nghe vậy, Tần Dục Thành nhớ tới đời trước, toàn bộ tài sản mình bị rút sạch, sắc mặt anh lập tức méo mó.

Nhìn Mục Mộc trước mặt, anh càng không muốn để cậu toại nguyện:

“Tôi không đồng ý.”

Mục Mộc: “…”

Tình huống này thì phải làm sao?

Cậu bắt đầu rối trí.

“Cậu có thể thử đưa ra lý do hợp lý hơn để thuyết phục tôi.”

Tần Dục Thành cầm xấp giấy tờ trên quầy, lắc lắc trước mặt Mục Mộc, cúi xuống nhìn người thấp hơn mình một cái đầu.

“Hoặc cậu có thể lấy lòng tôi. Biết đâu tôi vui vẻ sẽ đồng ý thì sao?”

Tay Mục Mộc siết chặt quai túi, da đầu như muốn nổ tung.

Câu này… cậu nhớ ra rồi.

Tần Dục Thành cũng từng nói y hệt như vậy với Mục Mộc “nguyên bản” — ngay sau khi anh xử đẹp tình địch đã “đội nón xanh” cho mình, và Mục Mộc chạy tới cầu xin.

"Lấy lòng tôi đi. Biết đâu tôi vui sẽ tha cho hắn.”

Kết quả thì sao?

Tên kia sau đó bị rơi khỏi máy bay tư nhân mà Mục Mộc sắp xếp cho, rớt thẳng xuống đại dương, không tìm được xác.

Mục Mộc: “…”

Thấy sợ rồi.

Lúc đọc truyện thì chỉ thấy sướng.

Giờ mới thấy đáng sợ vãi nồi!

Xã hội pháp trị hiện đại có thể xảy ra chuyện như này sao!?

Tác giả ơi anh có biết logic là cái gì không!?

Mục Mộc nghẹn họng.

Tần Dục Thành không buồn nán lại, nhét túi mận trong tay vào lòng cậu rồi quay người bước ra khỏi Cục dân chính.

Mục Mộc vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định đi theo.

Đùa à?

Đã kết hôn rồi, chắc chắn là phải sống chung nhà, ai ngốc mới đi theo!

Dù… dù cậu bị giật mất đống giấy tờ, nhưng còn cái điện thoại, chắc cũng giải quyết được phần nào. Nếu có căn cước điện tử thì càng ổn.

Mục Mộc ôm túi mận, xách theo cái túi có điện thoại, mắt nhìn theo bóng lưng Tần Dục Thành, trong lòng thầm cầu khẩn:

Đi đi, đi luôn đi, đi đừng ngoảnh đầu lại…

Nhưng Tần Dục Thành chẳng có ý định buông tha.

Ngay khoảnh khắc sắp bước qua cánh cửa Cục dân chính, Tần Dục Thành dừng chân, nghiêng đầu liếc nhìn Mục Mộc vẫn còn đứng nguyên bên trong.

“Không đi à?”

“…”

Thật sự là không muốn đi.

Mục Mộc chán nản trong lòng.

Làm ơn đi mà, tôi chỉ là một người vô tội bị lôi vào chuyện này, đâu đáng để anh quan tâm kỹ đến thế!

Mục Mộc suýt rơi nước mắt, chầm chậm nhấc chân như kiến bò.

Cô gái ở quầy tiếp nhận – người vẫn lặng lẽ quan sát từ đầu khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.

Mục Mộc như được đại xá, lập tức quay lại nhìn.

Cô gái ghé sát, hạ giọng nói: “Người chị em, cô… cô bị tên cặn bã kia lừa à?”

Mục Mộc nghẹn họng trước một tiếng “chị em”: “?”

Cô nàng trông có vẻ bất bình thay: “Nãy chị nghe hết rồi đấy! Gì mà ‘dỗ dành’, hồi nãy hai người tới làm giấy kết hôn đâu có thế này, anh ta lấy được giấy rồi mới lộ bản chất hả?”

Mục Mộc sững người, định giải thích: “Không… chỉ là em đơn phương muốn ly dị, anh ấy không…”

“Tôi hiểu, yên tâm đi, tôi giúp cô đặt lịch trước rồi, đến lúc có chỗ trống sẽ báo liền.”

Mục Mộc nghẹn họng, vội vàng ngậm miệng lại.

Tần Dục Thành tựa vào khung cửa Cục dân chính, khoanh tay trước ngực, sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên.”

Mục Mộc nhìn bóng lưng người vừa bị hiểu nhầm là “cặn bã”, trong lòng đầy áy náy, thành tâm bái một cái để tạ tội, rồi lấy hết can đảm bước lại gần.

Tần Dục Thành thấy cậu đi theo cũng không nói gì thêm, xoay người bỏ đi.

Mục Mộc theo sát phía sau, không dám đi chệch nửa bước.

Hai mắt cậu đờ đẫn.

Cậu không biết xe của Tần Dục Thành là chiếc nào, cũng chẳng chắc hôm nay anh có lái xe không. Mù tịt như vậy, nếu nhận nhầm xe hay nhầm nhà thì không phải bại lộ liền sao?

Mục Mộc cảm thấy, dù là để Tần Dục Thành phát hiện ra “Mục Mộc hiện tại không phải bản gốc”, hay là để anh tiếp tục tưởng mình vẫn là người cũ, thì cả hai kết cục đều không khả quan cho lắm.

Ít nhất nếu giữ nguyên hiện trạng, còn có thể kiểm soát được.

Mục Mộc ôm bịch mận, lặng lẽ bước từng bước theo sau Tần Dục Thành. Đối với người không rành xe như cậu, đứng nhìn một hồi cũng chẳng phân biệt nổi cái xe trước mặt thuộc hãng gì.

Tần Dục Thành sờ sờ thắt lưng, phát hiện chìa khoá xe không mang theo bên người.

Anh quay đầu, đưa tay ra: “Chìa khoá.”

Mục Mộc nhìn bàn tay đưa tới trước mặt, chớp mắt nhìn anh hai giây, rồi như chợt tỉnh, mở túi ra.

Sau đó… nhìn thấy hai chùm chìa khoá bên trong, Mục Mộc lập tức lạnh sống lưng.

Chết cha! Sao lại có hai chùm!

Cậu đâu biết lái xe, thậm chí còn chưa từng thi bằng lái nữa kìa!

Mục Mộc muốn khóc.

Lỡ mà móc nhầm cái thì liệu có chết tại chỗ không!?

Cậu cứng đờ cả người.

“Tay chân chậm chạp thế?” Tần Dục Thành cau mày, cảm thấy hôm nay người này đặc biệt ngốc.

Anh thò tay lấy chìa khóa xe của mình từ trong túi Mục Mộc, ngồi thẳng vào ghế lái.

Mục Mộc đứng do dự giữa ghế phụ và ghế sau, để thể hiện quyết tâm ly hôn, cuối cùng chọn mở cửa sau mà chui vào.

Tần Dục Thành hơi khựng lại, có chút không quen với hành động ngồi ghế sau của cậu.

Anh nhíu mày, liếc sang bịch mận vừa bị Mục Mộc đặt sang một bên.

Món trái cây Mục Mộc thích nhất.

Khi quay về từ kiếp trước, anh đã đích thân mang theo bịch mận này, rõ ràng là mua cho tên lừa đảo kia.

Tần Dục Thành nghẹn họng như mắc xương.

Anh sầm mặt: “Không ăn à?”

Mục Mộc: “?”

Cậu quay đầu nhìn bịch mận ấy.

Thật ra cậu không thích món này.

Khẩu vị của cậu khá đa dạng, còn mận thì lại quá nhạt nhẽo.

Tần Dục Thành cố ý nhắc đến chuyện này là có ý gì?

Mục Mộc do dự.

Hiện giờ cậu chỉ thấy mỗi hành động của Tần Dục Thành đều giống như đang chuẩn bị “xử lý” cậu.

Cảnh tên "đào vợ" bị rớt máy bay khi chạy trốn vẫn còn nguyên trong đầu!

Mục Mộc đã hoàn toàn không tin nhân vật chính dưới ngòi bút của cái tác giả đầu đất kia còn biết pháp luật là gì!

Tần Dục Thành nhìn qua kính chiếu hậu: “Rửa rồi.”

Mục Mộc: “…”

Vấn đề đâu phải là rửa hay chưa.

Cậu nghi ngờ mận có vấn đề—ví dụ như có độc, hoặc có độc, hoặc… vẫn là có độc.

Tuy trong nguyên tác, “nguyên chủ” vẫn sống đến tận giai đoạn sự nghiệp đại thành của Tần Dục Thành, nhưng ai mà biết được đó là vì cậu ta thông minh, hay vì Tần Dục Thành ngay từ đầu đã không định giết người?

Mục Mộc tự biết mình chẳng có đầu óc hay thủ đoạn như người kia.

Cậu cảnh giác tối đa, dè dặt đáp: “…Không nuốt nổi, không có khẩu vị.”

“Ồ.”

Tần Dục Thành thu lại ánh mắt, mặt lạnh như tiền khởi động xe.

Không khí trong xe yên ắng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Mục Mộc dán mắt ra cửa sổ, căng thẳng đến mức mười ngón chân co quắp, sợ Tần Dục Thành đột nhiên hỏi mấy câu trời ơi đất hỡi, còn sợ xe vừa rẽ một cái là đưa cậu đến chỗ nào hoang vu, trực tiếp “chôn sống” cho xong chuyện.

Hu hu.

Mục Mộc muốn khóc.

Khốn thật!

Ờm, tôi chỉ là một otaku vô tội thôi, tại sao lại phải trải qua mấy thứ này!!

May mà xe vẫn đang chạy về phía khu sầm uất. Âm thanh nhộn nhịp và cảnh vật quen thuộc bên ngoài dần khiến Mục Mộc thả lỏng hơn đôi chút.

________

Ngã tư đèn đỏ.

Tần Dục Thành qua kính chiếu hậu nhìn Mục Mộc đang tựa đầu vào cửa sổ thất thần, thấy cậu nhíu mày, như đang phiền muộn chuyện gì đó.

Kính chắn nắng không thể ngăn được ánh mặt trời rực rỡ của thành phố ven biển, làn mi run run dưới nắng đổ bóng mờ mờ xuống má—tựa như cánh bướm giãy giụa, yếu ớt nhưng xinh đẹp.

Tần Dục Thành theo phản xạ hạ thấp giọng: “Đang nghĩ gì vậy?”

Vừa dứt lời, sắc mặt anh lập tức sầm xuống.

Mục Mộc giật mình, thoát khỏi cơn ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu—liền thấy vẻ mặt u ám đến mức gần như phát xanh của Tần Dục Thành.

Có lẽ là bị chính sự quan tâm vô thức của mình làm buồn nôn đến mức không chịu nổi.

Mục Mộc: “…”

Thế thì ly dị luôn cho rồi, đã không thích thì đừng cố ép bản thân mà, được không?

Cầu xin anh hãy sống cho bản thân một chút, tiện thể buông tha cho tôi với!

Mục Mộc chưa từng thấy ai như Tần Dục Thành—làm khổ người ta cũng chẳng có lợi cho mình.

Chỉ biết câm nín lắc đầu.

Tần Dục Thành mặt lạnh như tiền, không nói thêm lời nào.

Anh càng im lặng, Mục Mộc lại càng thấy nhẹ nhõm.

Cậu thật sự không biết phải xử lý cái tình huống oái oăm này thế nào, chỉ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ, đầu óc cậu đã bị vắt đến cạn kiệt.

Tâm trí hỗn loạn chất đống hàng tá chuyện, trong đó chiếm đến 90% suy nghĩ là: liệu cậu có còn đường quay về hay không?

Cảm giác như… hy vọng vô cùng mong manh.

May mắn là cậu vốn sống một mình bao năm, cũng chẳng có ai để bận tâm, coi như có chút an ủi duy nhất.

Mục Mộc càng nghĩ càng rối, tay khẽ vò lấy vạt váy, mày nhíu chặt.

Xe từ từ chạy vào hầm gửi.

Mục Mộc liếc nhìn tấm biển treo ở bãi xe—Lâm Giang Nhất Phẩm Các.

Cậu cố đào bới ký ức, cuối cùng cũng lôi ra được một chút manh mối.

Ở thành phố Z, Lâm Giang Nhất Phẩm Các là một khu dân cư cao cấp nằm tại trung tâm thương mại sầm uất nhất. Cả khu chỉ có mấy dãy nhà nhỏ sáu tầng, mỗi tầng là một căn, hai thang máy phục vụ riêng biệt.

Mục Mộc nhớ rõ, lúc này Tần Dục Thành mới đang khởi nghiệp, vừa chân ướt chân ráo bước vào giới kinh doanh ở Z. Căn hộ này nằm ngay trung tâm, là anh cắn răng mua để làm lễ cưới, dù không phải loại đắt đỏ nhất, nhưng cũng không hề rẻ.

Trong nguyên tác, quyết định đầu tiên sau khi Tần Dục Thành trọng sinh chính là bán đi căn nhà này, ném Mục Mộc nguyên tác vào một căn hộ giá rẻ.

Cũng chính nhờ quyết định bán nhà đó, anh mới thu nhận được thân tín đầu tiên.

Và là người duy nhất mà Mục Mộc có đủ tự tin nhận ra ngay lập tức—vì anh ta có một mái tóc cam đỏ chói lọi, đều đặn mỗi tháng đi dặm lại màu không sót tháng nào.

Bỏ qua mấy tình tiết phụ, thì riêng khu nhà này, trong mắt Mục Mộc đã thuộc hàng cực kỳ cao cấp rồi.

Cả đời cậu chưa từng đặt chân vào nơi sang trọng như thế.

Nhưng nghĩ tới việc sắp phải ở chung mái nhà với Tần Dục Thành, còn phải đấu trí đấu dũng từng phút từng giây, thì chút hân hoan và tò mò về thế giới nhà giàu lập tức tan biến sạch sẽ—chỉ còn lại cảm giác nghẹt thở.

Má nó, cậu đi nhà ma còn chẳng hồi hộp bằng!

Xe vừa đỗ lại, cậu siết chặt túi, ôm theo bịch mận như chim cánh cụt lạc đàn, ngơ ngác cứng đờ, không biết nên làm gì tiếp, chỉ đành ngước mắt nhìn sang Tần Dục Thành ở ghế lái vẫn chưa nhúc nhích.

Ánh mắt cậu lấp lánh mong chờ.

Tần Dục Thành chưa ra hiệu gì, cậu thật sự không biết tiếp theo nên diễn thế nào.

Tần Dục Thành quay sang nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy vẻ mù mờ vô định của Mục Mộc, sắc mặt lại càng lạnh lẽo đến cực điểm.

Sự băng giá trên mặt anh gần như đông cứng thành hình.

Anh đã quá chán ghét cái kiểu “tôi vô tội lắm” mà tên lừa đảo này cứ diễn đi diễn lại.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy ghê tởm.

Nghĩ đến cảnh sắp phải sống chung dưới một mái nhà, Tần Dục Thành liền thấy buồn nôn.

“Xuống xe.” – Giọng anh lạnh như băng.

Mục Mộc lập tức ngoan ngoãn cầm bịch mận, xách túi xuống xe, rồi đứng một bên chờ Tần Dục Thành xuống theo—có vậy cậu mới còn biết đường mà đi.

Cậu căng hết thần kinh, chuẩn bị tinh thần đón bão.

Nào ngờ, Tần Dục Thành chẳng những không xuống xe, mà còn đạp ga, lái thẳng xe đi luôn, không thèm ngoái lại.

Mục Mộc nhìn theo chiếc xe chạy thẳng về phía lối ra, trơ mắt nhìn phần đuôi khuất dần.

Đi… đi rồi?

Cậu ngơ ra vài giây, rồi từ từ thu lại ánh mắt, khoé miệng không kiểm soát được mà nhếch lên, vui đến mức khó giấu.

Trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy!

Mục Mộc sướng rơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play