Mục Mộc đứng chôn chân tại chỗ khá lâu, xác nhận chắc chắn rằng Tần Dục Thành đã đi thật, không có quay lại.
Cả người cậu như được bơm máu sống lại, ngay lập tức cảm thấy lưng hết mỏi, chân hết đau, thậm chí đôi giày đế xuồng đang mang cũng trở nên… dễ chịu một cách kỳ diệu.
Chỉ cần bên cạnh không có Tần Dục Thành, Mục Mộc cảm thấy không có thử thách nào là cậu không thể vượt qua!
Không, phải nói là—chỉ cần không có Tần Dục Thành, tất cả mọi chuyện đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Mục Mộc xách theo túi mận đáng sợ đến mức khiến cậu gai người, kiếm được một cái thùng rác rồi không hề do dự mà ném vào. Sau đó cúi đầu lôi điện thoại ra.
Cảm tạ công nghệ cao, cảm tạ mở khoá bằng vân tay!
Cậu mở điện thoại, lướt qua một loạt app loè loẹt cho đến khi tìm được Taobao.
Không một thanh niên nào của thời đại này thoát được móng vuốt của mua sắm online!
Mục Mộc lướt nhanh đến mục địa chỉ nhận hàng:
Tỉnh G, thành phố Z, khu Kim Ngô, đường ven biển, Lâm Giang Nhất Phẩm Các, nhà số 0306.
Mục Mộc không nhớ rõ chi tiết căn nhà này nữa—có thể là do cậu quên, cũng có thể là tác giả không hề viết.
Cậu vừa đọc thầm số điện thoại nhận hàng, vừa tìm lối vào nhà 0306.
Theo lý thì người ta hay đỗ xe gần lối lên nhà nhất, kiểu gì về nhà cũng đi thẳng từ xe lên, tìm chắc không khó.
Quả nhiên, Mục Mộc nhanh chóng tìm thấy thang máy gần đó, phía trên đề “Toà số ba”.
Xem ra 0306 là chỉ căn hộ tầng sáu, toà số ba.
Mục Mộc dừng lại trước cánh cửa chống trộm bên ngoài thang máy, lặng đi một lúc, rồi cúi đầu lục túi, lấy ra chùm chìa khoá xe. Nhưng sau một hồi tìm kiếm, trên đó chỉ có nút mở cửa và chìa khoá khởi động xe—không có gì giống khoá cửa ra vào.
Mục Mộc: “…”
Toang rồi.
Cậu cố gắng lục lại túi, tìm được một thứ có vẻ là thẻ từ, nhưng cửa chống trộm lại chẳng có chỗ nào để quẹt.
Mục Mộc nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nghẹn lời.
Một thử thách mà cậu không lường trước vừa xuất hiện.
Cậu đứng đó, chân bị đôi giày đế xuồng tra tấn đến mức đau âm ỉ.
Mấy cô gái có thể ung dung đi giày cao gót thật sự là quá thần thánh!
Mục Mộc hít sâu một hơi, lôi điện thoại ra xác nhận vân tay có thể dùng làm mật khẩu thanh toán xong, bắt đầu tìm cách kích hoạt chứng minh nhân dân điện tử.
Nguyên chủ đúng là dạng gan to bằng trời, không sợ bị hack thông tin, chuẩn bị đâu ra đấy, giấy tờ online trong ứng dụng đều đầy đủ.
Cũng tốt, ít nhất lỡ có bị đuổi, vẫn còn có thể thuê khách sạn mà ở.
Mục Mộc thở phào, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Nếu có thể, tất nhiên cậu vẫn muốn vào căn hộ này để kiểm tra thử xem bản thân hiện tại đang rơi vào tình huống thế nào.
Cậu loay hoay tìm kiếm, cuối cùng cũng phát hiện ra một tấm ốp ẩn trên cửa.
Mục Mộc đưa tay nhấn nhẹ—nó mở ra, để lộ hệ thống nhận diện khuôn mặt phía sau.
Mục Mộc: “???”
Giấu kỹ như này làm quái gì!
Cậu nghiến răng, đưa mặt lại gần trước ống kính—cửa lập tức mở ra.
Nhìn cánh cửa bật mở, Mục Mộc suýt rơi nước mắt vì xúc động, suýt quỳ lạy mấy nhà khoa học phát minh ra nhận diện khuôn mặt.
Cậu bước vào sảnh thang máy, quẹt thẻ lên tầng sáu, nút nhấn sáng đèn, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tóm lại.
Tóm lại là…
Vẫn vào được.
Dù có hơi gian nan hơn tưởng tượng, nhưng cuối cùng vẫn vào được.
Vào được là tốt rồi.
Mục Mộc vừa nghĩ, vừa nghe thấy tiếng “ting”—thang máy tới nơi.
Cửa thang máy mở ra là sảnh chính.
Mục Mộc lập tức đá bay đôi giày tra tấn mình, nhìn thấy hai đôi dép bông hình thỏ đặt ngay ở lối vào—một đôi màu hồng, một đôi màu xanh. Cậu sững người nhìn chúng hồi lâu, quay đầu mở tủ giày, hy vọng tìm được dép dành cho khách.
Không có.
Có vẻ là chưa từng tính chuyện đón khách.
Mục Mộc mặt cau lại, cuối cùng cũng đành xỏ tạm đôi thỏ hồng, cảm giác như đang khắc bốn chữ “nhẫn nhục chịu đựng” lên chân mình.
Cả đời cậu chưa từng đi đôi dép bánh bèo đến vậy!
Cuộc sống mới, trải nghiệm mới.
Mục Mộc vừa thầm thở dài, vừa bắt đầu khám phá căn hộ rộng đến khó hiểu này.
Nội thất ngoài dự đoán—phong cách mộc mạc ấm áp, khoảng 300 mét vuông, bốn phòng ngủ, hai phòng khách, ánh sáng tràn ngập, có cả ban công lộ thiên với cầu thang dẫn lên khu vườn sân thượng.
Từ phòng khách nhìn ra ngoài, ban công trồng đầy cây hoa, xanh mướt, vài bông đang nở.
Mục Mộc sững người, không ngờ nguyên chủ lại biết chăm cây. Dù sao người quần quật ngoài thương trường như Tần Dục Thành trông chẳng giống kiểu có thời gian làm vườn.
Tốt lắm—Mục Mộc nghĩ—coi như có chung một sở thích với nguyên chủ.
Nhưng giờ không phải lúc thưởng thức mấy thứ cây cỏ đó, cậu hướng về phía các phòng bắt đầu kiểm tra.
Bốn phòng: phòng chính, phòng khách, thư phòng, phòng giải trí, bố trí chuẩn mô hình vợ chồng trẻ sống riêng. Tuyệt nhiên không thấy phòng cho người giúp việc hay bố mẹ.
Phòng chính và phòng khách được ngăn cách bởi một phòng thay đồ.
Mục Mộc cúi nhìn chiếc váy đang mặc trên người, do dự giây lát rồi đi vào phòng thay đồ, cậu lập tức đối mặt với hình ảnh phản chiếu trong gương.
Người trong gương tóc đen dày, dài và thẳng, đuôi tóc hơi cụp vào trong. Khoé môi tự nhiên hơi cong, khiến gương mặt luôn như đang mỉm cười.
Chiếc nơ lụa màu vàng nhạt buộc ở cổ khéo léo che đi yết hầu, váy ren tay lỡ cùng tông màu ôm sát lấy thân hình—đường cong mềm mại đến hoàn hảo.
Mục Mộc: “……?!”
Mềm… mềm mại hoàn hảo?!
Cậu lập tức đưa tay sờ lên ngực, con ngươi như chấn động.
Lập tức lao đến tủ đồ, kéo cửa ra—mắt chạm ngay vào mấy bộ đồ mặc nhà còn nguyên tem mác.
Mục Mộc siết chặt nắm tay.
Đáng hận!
Đây chính là thế giới của người có tiền đấy à?!
Quần áo mua về còn không thèm cắt mác, cứ thế mà treo lên!
Cậu chua chát liếc qua mấy cái mác, thấy giá tiền liền tái mặt, quay người lấy đại một cái áo phông ngoại cỡ và quần short đi biển có vẻ rẻ nhất, chui tọt vào phòng tắm.
Đối với Mục Mộc, việc tháo váy khoá sườn không phải vấn đề.
Cậu làm nghề tay chân tại nhà, chuyên nhận đơn hàng thủ công thiết kế riêng. Từ đèn giấy, mô hình thu nhỏ, đến cả may váy cho búp bê, thứ gì cũng từng làm qua. Ngoài tiền bán sản phẩm, còn kiếm được từ việc quay video hướng dẫn.
Khách hàng khó chiều gì cũng từng gặp, mấy cái khoá váy kiểu này chẳng nhằm nhò gì.
Có cái gì mình chưa từng thấy đâu?
Mục Mộc ngẩng đầu đầy tự tin, liếc xuống rồi sững sờ.
Nơi này… dán chặt một cặp ngực silicon giả.
Mục Mộc: “…”
Đờ mờ!
Cái này thì đúng là chưa từng thấy thật.
Cậu đứng hình, tay cầm bộ ngực giả, cảm giác cả người lẫn tâm hồn đều bị làm ô uế.
Mục Mộc nhịn không được mà suy nghĩ—nguyên chủ sống sót được đến giờ là nhờ cái gì vậy?
Nhờ cặp ngực giả?
Nhờ gương mặt?
Hay là… do Tần Dục Thành không làm được chuyện đó?
Dù nghĩ thế nào cũng thấy chỉ có khả năng thứ ba là hợp lý nhất.
Nếu đã từng động vào, chắc chắn sẽ bị bại lộ. Vậy chắc chắn… Tần Dục Thành anh ta có vấn đề!
Mục Mộc nhìn chằm chằm vào gương, quệt mặt một cái.
Dù cậu không mấy thích gương mặt nữ tính này, nhưng cũng biết rõ mình không hề xấu, vẻ đẹp kiểu: “Nếu gương mặt này thuộc về con gái, chắc chắn sẽ là hoa khôi lớp”.
Với một gương mặt như vậy, mà vẫn không khiến Tần Dục Thành mảy may động lòng…
Chắc chắn là có bệnh.
Không trách được tác giả chưa bao giờ để nam chính dính vào nữ phụ nào khác!
Haiz, Tần Dục Thành thật đáng thương!
Mục Mộc bày tỏ mười hai vạn phần quan tâm tới việc này.
Cậu thở dài đầy cảm thán, đột nhiên lại thấy hình như bản thân cũng không đến mức quá thảm.
Cậu đặt bộ ngực silicon xuống, cởi chiếc váy ra, liền nhìn thấy một vết sẹo cũ kéo dài bên đùi.
Hả?
Sao cơ thể này cũng có vết sẹo?
Mục Mộc ngây người.
Trước khi bị bọn trẻ con vây lại trêu chọc vì khuôn mặt “giống con gái”, cậu từng là một đứa nhóc hoạt bát, nghịch ngợm chẳng kém ai.
Hồi đó sống trong khu tập thể có cả xà đơn xà kép, nhưng thiết kế an toàn thì gần như bằng không. Cái sẹo này chính là hồi ấy nghịch dại ngã từ xà kép xuống mà ra.
Vết sẹo đó theo cậu gần hai mươi năm, mỗi lần thay đồ tắm rửa đều thấy rõ rành rành.
Mục Mộc chạm tay lên sẹo, cảm giác xúc giác giống hệt như cái cậu từng quen thuộc.
Cậu nhíu mày, mặc quần đùi vào, che khuất vết sẹo kia.
Thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ Mục Mộc của thế giới này hồi nhỏ cũng từng chơi xà đơn xà kép rồi ngã đúng chỗ ấy?
Cậu không đoán nổi.
Liếc sang hộp dây buộc tóc đặt trên bồn rửa, Mục Mộc vụng về buộc tóc lên, xách bộ ngực giả lên, do dự rất lâu. Cuối cùng, vì cẩn thận, cậu cắn răng, biểu cảm như thể đang chịu cực hình, một lần nữa mang nó vào.
Khoảnh khắc chủ động mang thứ này lên người, như có thứ gì đó trong cậu vừa mãi mãi rời đi.
Mục Mộc mang gương mặt "siêu thoát" như nhìn thấu hồng trần, khoác áo thun, mang theo gánh nặng không thuộc về mình, lẹp kẹp đôi dép bông, đi tìm điện thoại.
Cậu hy vọng trong máy sẽ có thông tin gì đó hữu dụng. Nhưng sau một hồi lục tung tất cả, cái điện thoại nghiêm túc đến mức chẳng khác gì người đứng đắn lại chẳng để lại bất cứ tin nhắn nào khả nghi.
Danh bạ với mấy app xã giao, người liên lạc đều được lưu với cái tên như “Ông X”, “Bà Y”, hoặc ghi thẳng họ tên.
Không có cả biệt danh cho bố mẹ, lịch sử trò chuyện thì sạch sẽ đến mức kỳ lạ.
Mục Mộc ngồi phịch xuống sofa, lướt qua đủ loại app, chẳng moi được thứ gì.
Cũng đúng thôi.
Một kẻ lừa đảo đến mức khiến nam chính xoay mòng mòng, làm sao lại để lộ sơ hở ngớ ngẩn trong điện thoại?
Thậm chí có khả năng, cả số điện thoại này cũng là mới.
Người ta còn có thể làm giả cả giới tính trên căn cước công dân, lại còn dùng chiêu lừa Tần Dục Thành chui đầu vào cái mộ phần mang tên “hôn nhân”!
Mục Mộc ngồi khoanh chân trên sofa, đăm chiêu.
Trong nguyên tác, tác giả gần như không đả động gì đến gia cảnh hay các mối quan hệ xã hội của Mục Mộc.
Chắc là vì biết độc giả thể loại trọng sinh không mấy ai kiên nhẫn với đoạn nhân vật chính bị ngược trước khi trọng sinh, nên vừa mở truyện đã nhảy thẳng tới đoạn Tần Dục Thành rao bán căn hộ tân hôn.
Mục Mộc đặt điện thoại xuống, mặt mày u sầu.
Tình hình hiện tại cho thấy, có vẻ cậu vẫn còn ở thời điểm trước khi cốt truyện chính thức bắt đầu — hoặc cũng có thể, sau khi vừa ném cậu đi, Tần Dục Thành đã lập tức lên đường bán nhà.
Mục Mộc biết rõ Tần Dục Thành vốn dĩ có chỗ ở khác.
Trong truyện, sau khi đẩy nguyên chủ vào một căn hộ giá rẻ, Tần Dục Thành chẳng thèm sống cùng, chỉ thỉnh thoảng ghé qua “kiểm tra” để giữ quan hệ.
Thật ra anh có một căn nhà riêng ở ngoại ô, do cha mẹ nuôi để lại.
_____
Mục Mộc hồi tưởng lại mạch truyện, thấy rằng nếu nói trên đời này ai hiểu Tần Dục Thành nhất, cậu xứng đáng giành ngôi á quân thì chẳng ai dám nhận quán quân.
Cả đời trước khi trọng sinh của Tần Dục Thành đầy những thăng trầm.
Anh sinh ra trong cô nhi viện, sau được một gia đình công chức bình thường nhận nuôi, sống một tuổi thơ êm đềm và hạnh phúc.
Anh đầu óc nhanh nhạy, học hành giỏi giang, tính cách độc lập, là kiểu học bá luôn tay gặt giải ở các cuộc thi.
Nhưng tất cả ánh sáng đó, đều chấm dứt vào mùa hè sau kỳ thi đại học.
Anh cùng cha mẹ nuôi đi du lịch thì gặp phải sạt lở núi. Hôm đó, Tần Dục Thành bị đau bụng nên không leo núi, may mắn thoát nạn, còn cha mẹ nuôi của anh thì thiệt mạng trong tai nạn đó.
Nhưng từ nhỏ anh đã được nuôi dạy rất tốt, không vì biến cố ấy mà sụp đổ, vẫn kiên cường tiến về phía trước, dần dần nổi bật, gây dựng lại một gia đình hạnh phúc, có được người vợ trong mộng và một cuộc hôn nhân lý tưởng.
…… Ai ngờ lại bị nguyên chủ “đâm” một nhát sau lưng.
Thật là…
Tần Dục Thành, anh thảm quá rồi!
Mục Mộc nhập tâm vào một chút, nghĩ thầm nếu đổi lại là mình thì chắc cũng “hắc hóa” mất.
Quỹ đạo cuộc đời thay đổi chóng mặt vốn đã là chuyện bình thường, nhưng mà kiểu như ngồi tàu lượn siêu tốc liên hoàn thế này thì đúng là khiến người ta phát điên.
Mục Mộc cảm khái.
Cậu không tiện gửi tin gì ra ngoài, quyết định lén lút “chiếm cứ” thư phòng và phòng ngủ một chút.
Nguyên chủ đã to gan đến mức có thể “đánh úp” Tần Dục Thành một lần, chắc chắn cũng phải có đường lui chuẩn bị sẵn cho mình.
Giờ là lúc đi “hôi của”.
Mục Mộc đứng dậy, bắt đầu lục lọi.
Nguyên chủ có gia đình, mà lại còn là gia đình có thế lực, bởi vì theo như cốt truyện tác giả viết, đúng lúc Tần Dục Thành phát hiện ra một vị thương nhân họ Mục – ngón cái trong giới, mà người này có diện mạo giống cậu đến bảy phần, sau đó bắt chuyện mới biết đối phương có một cậu con trai, tên là Mục Mộc.
Tác giả viết đến đoạn đó thì dừng chương đúng lúc, để lại một câu “tráo thân phận”, không nói rõ thái độ của Tần Dục Thành về chuyện này.
Thế là khu bình luận nổ tung, độc giả bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, tiếp theo thì tác giả quăng bút bỏ trốn, drop!
Kết quả là giờ Mục Mộc lâm vào cảnh dở khóc dở cười, chẳng biết rốt cuộc Tần Dục Thành có phát hiện nguyên chủ là nam hay chưa, càng không biết anh có nhận ra nguyên chủ là người "tráo thân phận" với mình hay không.
Khó xử ...
Mục Mộc lục xong ngăn tủ đầu giường và kệ cửa sổ trong phòng ngủ chính mà chẳng tìm được gì đáng để nghiên cứu.
Cậu thở dài, quay đầu đi về phía thư phòng.
Thư phòng thì lại khác hẳn sự ấm áp bên ngoài, là kiểu phong cách nghiêm túc, thương nghiệp, toàn bộ tường đều là kệ sách, trên đó chất đầy những tác phẩm Mục Mộc hoàn toàn không hiểu nổi.
…… Xem ra nơi này rõ ràng là không gian sử dụng cá nhân của Tần Dục Thành.
Mục Mộc do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn bước vào, bắt đầu lục lọi kệ sách và ngăn kéo bàn làm việc.
Hiện tại Tần Dục Thành chỉ mới vừa khởi nghiệp chưa lâu, thế nhưng tài liệu, hợp đồng đủ thứ hỗn tạp lại không hề ít.
Mục Mộc chẳng hiểu được nội dung của những bản hợp đồng ấy, nhưng chỉ cần nhìn số lượng và độ dày của mấy tập tài liệu kia cũng đủ chứng minh năng lực của Tần Dục Thành không phải dạng vừa.
Mục Mộc cẩn thận lục lọi từng chỗ một, sợ ảnh hưởng đến công việc của Tần Dục Thành nên sau khi lục xong còn tỉ mỉ đặt mọi thứ về đúng vị trí ban đầu.
Kết quả tìm kiếm vẫn là con số không tròn trĩnh.
Cậu thở dài đánh sượt, ngồi đờ đẫn trong phòng khách một lúc lâu, rồi buông xuôi vứt cả người xuống sofa.
Thôi vậy, mặc kệ, mệt chết đi được, huỷ diệt thế giới luôn đi cho xong!
Mục Mộc trở mình, vùi mặt vào gối ôm. Nhưng chưa được hai giây đã bật dậy như cá chép quẫy khỏi mặt nước, ném cái gối sang một bên rồi bước vào bếp.
Đói rồi.
Ăn xong rồi tìm tiếp cũng chưa muộn.
Cậu mở tủ lạnh.
Thôi thì tối nay cứ ngủ tạm ở phòng khách đi, mai tính tiếp.
⸻
Tần Dục Thành ngồi trong quán cà phê ven đường, nhìn ánh đèn neon lấp lánh giữa màn đêm, ánh mắt tối sầm, càng nghĩ càng thấy sai sai.
Tại sao anh lại là người phải bỏ đi?
Vì thấy ghê tởm?
Nhưng nghĩ kiểu gì cũng không nên là anh rời khỏi nhà chứ?
Căn hộ đó là anh bỏ tiền mua, tên đứng trên sổ đỏ cũng là anh, Mục Mộc chẳng qua chỉ là kẻ mang vali đến ở nhờ.
Nói cho cùng, người nên cút đi phải là cậu ta mới đúng.
Tần Dục Thành siết chặt gương mặt lạnh tanh, dốc cạn ly cà phê, hít sâu một hơi, đứng dậy thanh toán rồi trở về định tìm tên lừa đảo kia tính sổ.
Ly hôn? Không đời nào.
Mục Mộc càng muốn ly, anh lại càng không ly.
Dù là kết hôn hay ly hôn, chỉ cần có phòng bị, anh sẽ không bao giờ là kẻ chịu thiệt.
Chỉ có điều, tên lừa đảo đó thì chắc chắn đang cuống cuồng.
Tần Dục Thành ngồi vào ghế lái, vẻ mặt lạnh như băng, khởi động xe.
⸻
Mục Mộc nằm lăn ra giường trong phòng khách, cầm điện thoại thở dài thườn thượt.
Vừa rồi cậu đã kiểm tra qua, phát hiện mấy ứng dụng ở thế giới này chẳng khác gì chỗ cậu từng sống.
Nhưng ở đây không tồn tại Mục Mộc 'thứ hai'.
Cửa hàng trên Taobao cậu cực khổ cày lên bốn sao giờ đã tan thành mây khói, kênh video kiếm tiền lặt vặt cũng biến mất, mà cậu cũng không rõ nguyên chủ kiếm tiền kiểu gì.
Dù sao thì trong tài khoản ngân hàng còn dư ba trăm ngàn, xài tiết kiệm chắc được lâu lắm.
Nhưng cậu đâu thể cứ thế dùng tiền của nguyên chủ mãi được.
Lỡ—cậu nói là lỡ thôi, có ngày quay trở về được, để nguyên chủ phát hiện tiền bay màu thì cũng chẳng hay ho gì.
Dù nguyên chủ vốn dĩ cũng chẳng phải người tử tế lắm.
Nhưng Mục Mộc nghĩ, không thể vì người khác là kẻ xấu mà mình cũng làm chuyện biến mình thành kẻ xấu theo.
Không biết sẽ phải ở đây bao lâu, dù gì cũng phải nghĩ cách kiếm tiền.
Nếu thực sự không thể quay lại, vậy càng cần chăm chỉ làm việc hơn nữa.
Ngoài ra, chuyện thân thế cũng phải tìm cách làm rõ.
_______
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, thấy mình thật sự chẳng có gì đặc biệt ngoài tay nghề thủ công và kỹ năng dựng video.
Nhưng mà, nghĩ theo hướng tích cực, nếu nhận đơn qua mạng, thì kể cả sau này có rút lui, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến nguyên chủ.
Mục Mộc đặt điện thoại sang bên, ôm chăn lăn một vòng trên giường, dụi dụi vào lớp vỏ chăn mềm mịn.
Trên chăn thoang thoảng mùi gỗ tùng lạnh, rất dễ chịu.
Cậu đang loay hoay sắp xếp lại mớ bòng bong trong đầu, nên không nghe thấy tiếng cửa nhà đóng lại.
Đèn ngoài sảnh vẫn sáng.
Căn hộ trước đây cậu ở là loại hai phòng một khách một vệ sinh, cậu có thói quen để đèn ngủ để khỏi đập đầu vào tường mỗi lần thức dậy đi vệ sinh nửa đêm.
Tần Dục Thành bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy đèn ở sảnh vẫn sáng, ngẩn người mất một lúc.
Trước đây Mục Mộc không bao giờ để đèn.
Cậu nói có ánh sáng là không ngủ được, đến mức rèm cửa phòng ngủ cũng phải dùng loại dày cộm chắn hết ánh sáng bên ngoài.
Tần Dục Thành đặt thẻ thang máy lên tủ cạnh cửa, liếc thấy đôi dép bông thỏ xanh bên trong, mở tủ giày ra nhưng lại không thấy đôi còn lại.
Lông mày anh nhíu lại, chân trần đi vào nhà, hướng thẳng đến phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ mở toang, bên trong trống rỗng.
Tần Dục Thành quay đầu liếc qua cửa phòng sách và phòng khách, cả hai đều đóng chặt. Anh nhíu mày chặt hơn.
Anh bước đến phòng khách, mở cửa ra.
Ánh đèn sáng rực trút xuống.
Trên giường, người đang ôm chăn lơ mơ chưa ngủ giật nảy người, ôm chăn ngước lên nhìn anh, đôi mắt mèo mở to tròn xoe như sắp rơi ra ngoài.
Tần Dục Thành nhìn chằm chằm Mục Mộc, ánh mắt quét qua quần áo trên người và đôi dép dưới chân cậu, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Tên lừa đảo này hiện giờ đang mặc áo của anh, đi dép của anh, lại còn nằm trên giường anh, trong phòng anh!
Tần Dục Thành mím môi, giọng nói như sắp hóa thành sấm sét:
“Cậu đang làm gì?”
Mục Mộc theo phản xạ rụt người lại, rụt rè đáp:
“Ngủ… ngủ thôi mà…?”
Tần Dục Thành nghiến răng, từng chữ như được nặn ra từ đá:
“Trên giường tôi?”
Mục Mộc: !??
Phòng… phòng Tần Dục Thành?!
Khoan đã, đây không phải là phòng khách sao?!
“Áo tôi. Dép tôi.”
Não Mục Mộc trống rỗng:
“…À.”
Tần Dục Thành như sư tử bị chọc giận:
“Giường tôi nốt."
Từ trong mớ rối loạn, Mục Mộc vớ được một tia sáng mong manh.
Cứu, cứu mạng!!
Phát hiện ra một chuyện cực kỳ khủng khiếp rồi!
Tần Dục Thành – một người đàn ông đã có vợ, lại ngủ ở phòng khách ngay trong chính nhà mình?!
Giữa cơn hoảng loạn cực độ, Mục Mộc vẫn không kìm được mà nhìn Tần Dục Thành với ánh mắt đầy thương xót và đồng cảm.
Tần Dục Thành hình như thật sự có vấn đề.
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Nam thần tập gym chân chính: đi dép bông hình thỏ hồng 🐰
Nam giả nữ: mang ngực giả mà như bị tra tấn
____
Mọi người ủng hộ truyện bằng cách +1 follow và +1 tim cho truyện, cảm ơn mọi người rất nhiều, cứ mỗi 5fl mình sẽ up bonus thêm 1 chương trong ngày nha 🐽