*Trong tiếng trung, cậu ấy/cô ấy đồng âm, cho nên Tần Dục Thành biết giới tính của Mục Mộc và gọi là 'cậu' mà không ai nhận ra có gì đó sai sai…
______
Có một số người khi rơi vào tình thế cực đoan, có thể bộc phát ra tiềm năng mà ngày thường không có.
Nhưng rất tiếc, Mục Mộc cậu không phải là kiểu người đó.
Cậu thuộc loại: anh dám mắng tôi dám khóc, anh dám động tay tôi lập tức lăn ra ăn vạ, là kiểu người lì lợm không biết xấu hổ. Ngoài lướt mạng ra thì thật sự chẳng làm được trò trống gì, nhưng nhận thua thì luôn nhanh hơn ai hết.
Mục Mộc nhìn Tần Dục Thành đang đứng đó, cả người như viết đầy hai chữ “nổi giận”, cậu lặng lẽ ngồi dậy từ trên giường.
Ha ha ha.
Trong lòng cậu rối như tơ vò, chỉ dám mím môi cúi đầu, im thin thít.
Có câu gì đó nói thế nào nhỉ?
Khi không biết phải làm gì, thì cúi đầu tránh ánh mắt đối phương, thể hiện là mình không có ý định gây hấn là được...
Dù câu này hình như cậu học được từ một chương trình sinh tồn hoang dã khá kỳ quặc, nhưng Mục Mộc cảm thấy áp dụng vào hoàn cảnh hiện tại lại cực kỳ hợp lý.
Dù sao người đang đứng đối diện cậu là Tần Dục Thành mà!
...Không lẽ thật sự có người kỳ vọng nam chính văn sảng lại có nhận thức về pháp luật sao? Không đời nào!
Mà một khi loài người mất đi sự ràng buộc của pháp luật chính là dã thú đấy!
Có vấn đề không? Không hề!
Cho nên dùng kỹ năng sinh tồn để đối phó với Tần Dục Thành, nai xừ!
Mục Mộc đi chân trần đứng dậy, cúi đầu nhìn ngón chân chạm đất của mình, rón rén ngẩng đầu liếc Tần Dục Thành một cái rồi lập tức thu lại ánh mắt, da đầu tê rần.
Dù là việc anh trai tập gym mang dép thỏ hồng hay Tần Dục Thành ở nhà mình mà lại đi ngủ ở phòng khách, giờ phút này đều không đáng kể nữa.
Vì Tần Dục Thành trông như sắp ăn thịt người rồi!
Hu hu hu.
Cậu đã cố tình né phòng ngủ chính không dám ngủ chính là để tránh xảy ra chuyện như thế này.
Nói cho cùng thì lỗi là ở Tần Dục Thành, ai bảo anh ta lại đi ngủ ở phòng khách trong chính căn nhà của mình??
Ai mà ngờ, hoàn toàn không đoán ra nổi!
Rõ ràng người vô tội nhất phải là mình mới đúng!
Mục Mộc suýt thì rơi lệ, cúi gằm đầu, buồn đến mức mười ngón chân cũng co lại.
Tần Dục Thành lạnh lùng nhìn kẻ lừa đảo cúi đầu im lặng trong phòng.
Cậu mặc chiếc áo thun và quần short rộng thùng thình, khiến thân hình càng thêm nhỏ bé yếu ớt.
Mái tóc dài buộc hờ hững, vì hơi cúi đầu nên có vài sợi bung ra, đuôi tóc rủ lên xương quai xanh, trông vừa mềm mại vừa khiến người ta thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lại là dáng vẻ này.
Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc đang tỏ ra ngoan ngoãn vô hại trước mặt mình, các đầu ngón tay siết chặt, cả gân xanh trên thái dương cũng giật giật.
Lần nào cũng vậy, hết lần này tới lần khác, anh đều bị vẻ vô hại kia lừa dối, lùi bước mãi để rồi chẳng còn gì cả.
Anh đã quá thấm thía cái giá phải trả cho sự mềm lòng, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa.
Mục Mộc gần như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của Tần Dục Thành.
Cậu cảm thấy mình chẳng khác gì tội nhân đang bị trói trên đầu đài, lưỡi đao sáng loáng treo lơ lửng trên đầu, không biết rơi lúc nào. Bên cạnh là Tần Dục Thành đang ung dung nghịch cây rìu chuyên dùng để chém đứt dây trói, thưởng thức nỗi sợ hãi trước giờ hành quyết của cậu.
Đáng hận!
Có cần phải độc ác vậy không hả? Là đàn ông thì dứt khoát một chút đi!
Mục Mộc không nhịn nổi nữa, nghĩ bụng: Dù sao có chết cũng chỉ cần một nhát, thà mắng vài câu còn hơn là bị dằn mặt! Chết sớm siêu sinh sớm!
Cậu lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, vừa chạm phải ánh mắt của Tần Dục Thành thì chút can đảm vừa tích cóp được chưa tới móng tay cái đã vỡ tan thành tro bụi.
Phòng khách không bật đèn, Tần Dục Thành đứng ở cửa phòng, hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, ánh sáng trong phòng không chiếu tới được. Anh nhìn Mục Mộc bằng ánh mắt vô cảm, lạnh lẽo đến rợn người.
Đáng sợ quá mức...
Không khác gì một con ma đến đòi mạng lúc nửa đêm.
Không đi đóng phim kinh dị thì đúng là tổn thất lớn cho ngành điện ảnh!
Mục Mộc siết chặt điện thoại trong tay, hoảng hốt nghĩ nếu Tần Dục Thành thật sự nổi điên ra tay đánh người, không biết mình có kịp bấm gọi cảnh sát trước khi anh lao tới không.
Nếu có thể sống sót, nhất định cậu phải lên núi Long Hổ cúng bái, trừ tà trấn ác.
Tần Dục Thành giơ tay ấn vào thái dương đang giật liên hồi, hít sâu một hơi.
Động tác bất chợt đó của anh khiến Mục Mộc giật nảy mình, tròn xoe mắt nhìn.
Tần Dục Thành lạnh giọng: “Cút ra ngoài.”
Mục Mộc: “?”
Gì cơ? Chỉ vậy à?
Có chuyện tốt thế này á?
Mục Mộc không tin nổi.
Tần Dục Thành thấy vẻ mặt sững sờ của Mục Mộc, lặp lại: “Cút.”
Mục Mộc suýt thì bật cười.
Cậu lập tức nén cười lại, mím chặt môi cúi đầu xuống, sợ niềm vui hiện rõ trên mặt sẽ bị anh phát hiện.
Cậu đi chân trần, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, cẩn thận né qua người Tần Dục Thành, bước chân nhẹ bẫng, thẳng tiến tới cửa chính.
Tần Dục Thành thoáng khựng lại, theo phản xạ hỏi: “Cậu đi đâu?”
Mục Mộc ngẩn ra, dừng chân, quay đầu chỉ vào cửa: “… Ra ngoài?”
Không phải chính anh bảo tôi cút ra ngoài một giây trước à??
Tần Dục Thành trừng mắt nhìn Mục Mộc, cảm thấy cơn giận vừa rồi bị nghẹn lại, cả mạch cảm xúc cũng đứt đoạn.
Chính anh cũng không ngờ đề bài này còn có cách giải như thế, người bình thường nghe vậy chẳng phải nên hiểu là “cút ra khỏi phòng” sao?
Bị anh trừng đến sắp thủng người, Mục Mộc rốt cuộc nhận ra mình hiểu lầm.
Mục Mộc: “…”
Cậu lặng lẽ thu lại bước chân đang định ra cửa, dưới ánh nhìn chằm chằm của Tần Dục Thành, lủi thủi quay vào phòng ngủ chính.
Để đề phòng nửa đêm bị ám sát, Mục Mộc vừa vào phòng đã khóa cửa trong, thậm chí còn cài cả chốt an toàn.
Không biết tại sao trong phòng ngủ chính lại có cả chốt chống trộm, thật sự rất đáng nghi, Tần Dục Thành từ trước tới nay không thấy kỳ lạ sao?
Mục Mộc đi vào phòng vệ sinh bên trong rửa sạch chân, lúc này mới nhận ra mình sơ suất.
Không mang dép vào phòng.
Cậu nhón chân, liếc nhìn gương, động tác dứt khoát kéo lại miếng độn ngực giả.
May mà đề phòng từ trước nên có mặc, nếu không để Tần Dục Thành nhìn thấy người vợ cúp B của mình bỗng chốc biến thành cánh đồng bằng phẳng thì chắc chắn sẽ bị tổn thương tâm lý thêm nhiều chút.
Thảm thật...
Cảnh báo được gỡ bỏ, tâm trạng của cậu lập tức khôi phục về trạng thái tươi sáng, vui vẻ vỗ nhẹ bộ ngực giả của mình.
“Ngực tốt! Cảm ơn mày!”
Nghĩ xong, giây tiếp theo cậu không chút lưu luyến để lại “người anh em tốt” trong nhà tắm, nhón chân tung tăng nhảy lên giường.
Giường trong phòng ngủ chính khác hẳn phòng khách, mềm mại dễ chịu đến không thể tin được, nằm lên cảm giác không giống nệm lò xo thông thường.
Nhưng Mục Mộc vừa nằm xuống liền thấy không thoải mái, cậu quen ngủ giường cứng, lót thêm tấm đệm bông là đủ. Phòng khách có giường cứng, cậu ngủ rất quen.
Mục Mộc lăn qua lăn lại trên giường, thế nào cũng không thấy ổn, nhăn mặt hất tung chăn ra.
Dưới lớp ga trải giường là tầng tầng lớp lớp đệm, tổng cộng đến mười một lớp. Tầng dưới cùng là đệm bông, còn mấy lớp bên trên, Mục Mộc vừa đưa tay sờ thử đã lập tức sững người, biểu cảm trống rỗng như vừa chứng kiến chuyện kinh thiên động địa.
Trời đất quỷ, dùng chăn tơ tằm làm đệm lót, mà còn hẳn mười lớp? Cậu là công chúa đậu Hà Lan thời hiện đại hả nguyên chủ?
Đây là cuộc sống của người giàu hả?
Mục Mộc ngồi đờ ra trên giường, trong lòng trồng nguyên một cây chanh khổng lồ.
______
Tần Dục Thành đứng ngoài cửa phòng ngủ dành cho khách.
Anh nghe thấy tiếng khoá trái vang lên từ bên trong, nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt rồi bình tĩnh thu lại ánh mắt.
Từ trước đến nay, Mục Mộc luôn phải khoá cửa mới ngủ được, lý do thì vẫn là “sợ” và “khó ngủ”.
Giờ nghĩ lại thấy không hợp lý chút nào, nhưng khi đang nhìn ai đó qua lăng kính màu hồng, thì những điều vô lý đến đâu cũng trở nên hợp tình hợp lý.
Tần Dục Thành bây giờ đã nhận ra có gì đó sai sai, nhưng anh tạm thời không buồn truy cứu.
Thời gian phía trước còn dài. Được sống lại một lần, nếu đem toàn bộ thời gian đi giằng co với một kẻ lừa đảo thì chẳng khác nào tự hạ thấp mình.
Tần Dục Thành nghĩ vậy, anh xoay người bật đèn thư phòng.
Lợi thế lớn nhất của việc sống lại chính là nắm rõ tương lai, anh có thể tận dụng điều đó để tránh những vấp ngã khi khởi nghiệp trước kia, nhanh chóng leo lên cao hơn.
Tần Dục Thành ngồi vào ghế làm việc, bắt đầu rà soát lại tài nguyên và công việc hiện có.
Anh không nhớ rõ cách bày trí thư phòng vài năm trước, nên cũng không phát hiện ra việc Mục Mộc từng lén vào đây lục lọi.
Có điều, thư phòng này nên lắp camera.
Tần Dục Thành nghĩ.
_______
Mà lúc này, hoàn toàn không biết mình vừa thoát chết vài lần, Mục Mộc vẫn đang ngồi trên giường đắn đo có nên rút bớt mấy lớp chăn để dễ ngủ hơn không.
Cơ địa mỗi người mỗi khác, Mục Mộc lại thuộc kiểu không quen giường mềm hay gối cao.
Cậu vừa nghĩ đây là cơ hội trải nghiệm cuộc sống xa hoa, không ngủ thì tiếc, vừa sợ rằng nếu ngủ trên cái giường mềm thế này, sáng mai dậy thể nào cũng đau ê ẩm cả người.
Cuối cùng, khát khao “cảm nhận cuộc đời nhà giàu” lấn át lý trí, Mục Mộc lập tức chui lại vào chăn.
Trước khi ngủ, cậu cầm điện thoại, dừng lại ở giao diện đặt báo thức, chìm vào suy nghĩ.
Mục Mộc vốn là cú đêm chính hiệu, nhưng vì an toàn tính mạng, có lẽ cần nghiêm túc cân nhắc chuyện dậy sớm một chút.
Tất nhiên không phải vì lý do “ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khoẻ” vớ vẩn đâu!
Mà là vì Mục Mộc nghĩ, những cô gái dịu dàng đảm đang hình như đều dậy sớm nấu bữa sáng cho chồng...nhỉ?
Dù bản thân cậu tuyệt đối sẽ không để vợ hay bạn gái mình dậy sớm vất vả thế.
Xét từ bản thân mình mà ra, đã là người khó dậy sớm thì sao có thể mặt dày bắt người khác phải dậy sớm vì mình chứ.
Nhưng mà Mục Mộc ở đây chắc sẽ dậy sớm nấu ăn cho Tần Dục Thành nhỉ?
Mục Mộc ôm chăn, giằng co giữa “không khuất phục trước cường quyền, kiên trì ngủ nướng” và “ráng nhịn một chút mà diễn cho tròn vai” suốt hai mươi phút, cuối cùng nghẹn ngào đặt báo thức lúc 7 giờ sáng.
Dù biết dân công sở chắc tầm sáu giờ đã phải dậy ăn sáng, nhưng 7 giờ chính là giới hạn cuối cùng của Mục Mộc.
Cậu tốt nghiệp cấp ba xong là chưa từng dậy trước bảy giờ nữa...
Bảy giờ là lằn ranh cuối cùng! Nếu Tần Dục Thành mà dậy từ sáu giờ hơn, vậy thì cứ giết cậu đi cho rồi!
Giết thì giết, cậu cũng không dậy đâu!
Mục Mộc gương mặt đầy kiên quyết, rồi… sau mười phút, lặng lẽ đặt thêm một cái báo thức lúc 6 giờ 30.
Hức.
Hèn quá..
Nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Đặt xong báo thức, Mục Mộc nhắm mắt lại, lập tức lăn ra ngủ say như chết.
Còn đèn thư phòng sáng suốt cả đêm.
_______
Sáng hôm sau, chuông báo thức 6:30 réo lên, Mục Mộc tỉnh trong trạng thái linh hồn bay mất, đôi mắt vô hồn, cơ thể đau nhức đúng như dự đoán.
Tới bảy giờ, cậu chậm rãi rề rà rửa mặt thay đồ, mở cửa phòng thì vẫn chưa thấy Tần Dục Thành dậy.
Mặc đồ ngủ màu xanh lam nhạt tìm được trong tủ, Mục Mộc đi ngang qua thư phòng, theo bản năng nhẹ chân hơn, dù thật ra cậu đi chân trần nên cũng chẳng có tiếng động gì.
Tần Dục Thành đang ngủ gục trên bàn làm việc, đống tài liệu lộn xộn, màn hình máy tính đã chuyển sang chế độ nghỉ. Đèn trần và đèn bàn vẫn bật, ánh sáng quá mức khiến người nằm sấp trên bàn cũng nhăn cả mày khi ngủ.
Có lẽ anh làm việc đến kiệt sức rồi mới ngủ quên, chắc cũng mới ngủ được một lúc.
Mục Mộc đứng ở cửa thư phòng, ngẩn người nhìn Tần Dục Thành.
Trước đây chỉ đọc truyện, không cảm thấy gì đặc biệt. Nhưng ngẫm kỹ lại, Tần Dục Thành thật ra cũng đáng thương, dù là trước khi sống lại hay sau khi sống lại, anh hình như chẳng có lấy một người bạn đúng nghĩa.
Trong mắt tác giả chỉ có sự nghiệp và mấy cảnh “ngầu lòi”, không hề có tình yêu hay những phân đoạn đời thường. Mỗi chương truyện đều chỉ toàn thăng cấp, như thể sự nghiệp là toàn bộ cuộc sống của nhân vật chính vậy.
Dạng người lười biếng vô tư như Mục Mộc thật sự không tưởng tượng nổi.
Mục Mộc bước vào phòng, dẫm nhẹ lên tấm thảm, lặng lẽ tắt đèn bàn và đèn trần giúp anh.
Cơ mà, giờ cậu cũng chẳng đủ tư cách để thương hại người ta, dù sao Tần Dục Thành hiện tại chắc cũng đang hận không thể giết chết cậu.
Mục Mộc thở dài trong lòng, quay đầu nhẹ nhàng đi ra, thuận tay khép cửa thư phòng lại.
Khép chứ không đóng hẳn, sợ tiếng cửa lách cách đánh thức anh.
Cậu không muốn Tần Dục Thành dậy sớm như vậy, thời gian tự do quý báu lắm!
Một thằng chỉ ở nhà như cậu chẳng ham đấu trí với nam chính tí nào hết!
_______
Mục Mộc đi vào bếp.
Đã ngủ không ngon, thì bữa sáng nên ăn thứ gì đó dễ nuốt dễ tiêu hóa, ví dụ như cháo chẳng hạn.
Hôm qua lúc lục tủ lạnh với bếp cậu có thấy còn ít gạo kê thì phải.
Tốt nhất là nên nấu thêm ít nước gừng đường đỏ nữa.
Tần Dục Thành mặc áo thun cộc tay mà còn ngủ qua đêm trong phòng điều hòa, rất dễ bị cảm.
Mục Mộc vốn đã quen sống một mình, mấy chuyện sinh hoạt lặt vặt như thế này cậu nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cậu không hề biết rằng, ngay khi vừa rời khỏi thư phòng, người đàn ông đang gục trên bàn đã mở mắt. Anh lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng khép hờ, vẻ mặt lạnh lùng, phức tạp khó dò.
Mục Mộc xỏ dép ở cửa, tận dụng nguyên liệu có sẵn trong bếp để nấu một nồi cháo kê. Thấy Tần Dục Thành mãi chưa xuất hiện, cậu đoán anh chắc vẫn chưa dậy, bèn tiện tay lên lầu, ra ban công ngắm nghía cái sân thượng mà hôm qua vẫn chưa có dịp thưởng thức đàng hoàng.
Vừa mở cửa, một luồng hương ngát của hoa dành dành liền ập vào mặt.
Cậu liếc nhìn bốn chậu dành dành trồng cạnh cửa, đúng độ mùa hoa, những đoá trắng muốt nở rộ rực rỡ, nhìn là biết được chăm kỹ lưỡng. Xa xa còn có lựu, nguyệt quý, tú cầu, hướng dương…
Mùa hè ở thành phố Z nắng nóng gay gắt, muốn giữ cho đám cây cảnh sống khoẻ thì phải tưới mỗi ngày, có cây còn phải di chuyển theo hướng nắng sáng chiều.
Mục Mộc vốn rảnh rỗi lại mê mấy thứ vặt vãnh, vừa đi quanh sân thượng vừa đảo một vòng lên khu vườn trên mái, quả nhiên tìm thấy bình tưới và ống dẫn nước.
Thật tiếc cho đám cây này, Mục Mộc vừa tưới nước vừa nghĩ.
Tần Dục Thành chắc chẳng mấy chốc sẽ bán căn nhà này, sau đó quăng cậu sang căn nhà thuê giá rẻ.
Cậu chẳng ngại chuyện sống ở nhà rẻ, chỉ cần có chỗ để chui ra chui vào là được, sống ở đâu thì cũng là nhà của trạch nam như cậu thôi. Sau này đi làm tích góp chút tiền, chỉ cần Tần Dục Thành không dồn ép đến tuyệt đường sống, cậu vẫn sống được.
Nhưng tiếc thật, tiếc cho đám cây.
Lúc bán nhà, đám cây này thể nào cũng bị đưa “vào lãnh cung”.
Chủ mới của căn hộ chắc là tay chân thân tín nào đó của Tần Dục Thành, tám chín phần là sẽ không biết chăm, đám cây này rồi cũng chết dần chết mòn.
Công chăm sóc kỹ như vậy mà bỏ uổng.
Mục Mộc sờ sờ mấy chậu sen đá trên kệ sắt, quét nước đọng trên sàn ra miệng cống, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh nắng hắt qua cửa kính, xuyên qua đó là Tần Dục Thành đang đứng trong phòng khách, nhìn thẳng về phía cậu.
Không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Mục Mộc sợ đến rùng mình.
Mẹ ơi con sợ!
Cậu hoảng loạn.
Cái người này đúng là y như ma!
Không đúng, Tần Dục Thành xét cho cùng là đã chết một lần, gọi là ma hình như cũng đâu có sai?
Anh chắc chắn là không muốn chuyển sang ngành đóng phim kinh dị à?
Thị trường phim kinh dị nội địa bết bát đến vậy chắc là vì thiếu một viên minh châu bị bụi phủ lấp như anh đó!
Mục Mộc đứng chết trân ngoài ban công, tim đập thình thịch, mãi vẫn không dám bước vào nhà.
Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc đang nép ngoài ban công không dám bước vào, mũi lại thoáng ngửi thấy hương cháo kê thoang thoảng.
Ánh mắt anh liếc về phía bếp.
Kỳ lạ.
Trước đây Mục Mộc mười ngón tay chẳng dính nước xuân, đừng nói nấu ăn hay tưới cây, đến cả việc nhà cũng chẳng bao giờ động tay.
Tần Dục Thành không thích thuê giúp việc, từ nhỏ được dạy rằng cùng nhau làm việc nhà là cách gắn kết tình cảm gia đình.
Xã hội bây giờ ai cũng bận, một ngày có thể cùng nhau ăn một bữa, rồi rửa chén quét nhà xem ti vi trò chuyện đôi câu, đã là gia đình kiểu mẫu.
Anh nhớ hồi đầu Mục Mộc còn chịu khó lắm, sau này công nghệ phát triển, robot hút bụi, máy rửa chén dần dần thay thế việc nhà.
Cuối cùng chỉ còn mỗi việc nấu ăn và chăm cây là không thể máy móc hoá.
Lúc đó, vì “thể trạng yếu” của Mục Mộc, những việc này đều do Tần Dục Thành lo liệu.
Nhưng giờ đây anh bắt đầu thấy nghi hoặc:
Mục Mộc biết nấu ăn sao?
Mục Mộc biết chăm cây à?
Mục Mộc sẽ lặng lẽ tắt đèn giúp anh khi thấy anh ngủ gục trong thư phòng?
Bốn năm hôn nhân, ấy vậy mà khi nghĩ đến những câu hỏi này, Tần Dục Thành lại chẳng thể đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Nhưng đến lúc này, anh mới phát hiện: Mục Mộc thực sự biết.
Chỉ là trước đây anh chưa từng biết, hoặc chưa từng có tư cách để được cảm nhận sự quan tâm đó.
Khoé môi Tần Dục Thành nhếch lên, nở một nụ cười đầy giễu cợt. Anh lạnh mặt bước vào phòng ăn.
Mục Mộc đứng dưới ánh nắng, hít sâu vài hơi như muốn hấp thu hết phần dương khí, rồi mới cắn răng quay vào “cõi âm” có Tần Dục Thành ngồi.
Mày thảm quá Mục Mộc à.
Cậu tự thương xót cho số phận mình, rồi cũng lê bước vào phòng ăn.
Tần Dục Thành đang múc cháo trong bếp.
Mục Mộc đứng nép trong phòng ăn, ước lượng khoảng cách từ đây đến phòng ngủ và cửa chính, không dám bước tiếp.
Đùa đấy à? Ai mà dám vào thật chắc não có vấn đề. Trong bếp có dao đó!
Tuy nguyên tác không viết Tần Dục Thành ra tay bao giờ, nhưng ai biết được? Không thể xem thường độ nhạy cảm của đàn ông với cái danh “bị đội nón xanh” đâu!
Tần Dục Thành nghiêng đầu nhìn Mục Mộc đang rụt rè trong phòng ăn, nở một nụ cười giả tạo:
“Cậu muốn ly hôn với tôi đến thế cơ à?”
Mục Mộc thu lại ánh mắt đang dò đường thoát, ngơ ngác:
“Hả?”
Sao, sao tự nhiên lại xuất hiện câu hỏi chết người như vậy??
"Vẫn chưa đủ đâu.” Tần Dục Thành bước ra khỏi bếp, dừng lại ngay trước mặt cậu.
Mục Mộc: “???”
Cậu liếc nhìn bát cháo trong tay Tần Dục Thành, ngẫm lại lượng cháo mình nấu.
Không đủ?
Tần Dục Thành ăn khoẻ thế?
Đây chính là khẩu phần ăn của mấy ông anh tập gym sao?
Tần Dục Thành cúi xuống, lạnh lùng nói:
“Cố gắng lấy lòng tôi thêm chút nữa đi.”
“…”
Mục Mộc đảo mắt, né tránh ánh nhìn.
Khụ, hoá ra không phải nói về cháo.
“Cố thêm chút nữa.” Tần Dục Thành nhấn giọng, mặt không đổi sắc, “Tôi sẽ cân nhắc chuyện ly hôn.”
Mục Mộc: “……?”
Cậu chết lặng.
Cái gì? Lấy lòng?
Khoan, chỉ vì nấu bữa sáng thôi mà tính là lấy lòng rồi sao?
Trời đất quỷ thần ơi, trước đây Tần Dục Thành sống kiểu gì!
Suýt chút nữa Mục Mộc không nhịn được mà rơi lệ vì thương cảm và lòng từ mẫu.
Đáng giận!
Bi đát quá, cậu không biết phải tiếp lời kiểu gì nữa...
Mục Mộc cúi đầu, ra sức kiềm chế nét mặt đang suýt sụp đổ, nhỏ giọng lí nhí:
“…Ừm.”
Tần Dục Thành nhìn gương mặt có vẻ ngoan ngoãn sợ sệt kia, biết rõ trong lòng cậu vẫn đang cố sống cố chết đòi ly hôn, mà trái tim anh lại chẳng mảy may gợn sóng.
Anh nghĩ, nếu cứ để cảm xúc bị người này dắt mũi thì chắc chắn sẽ thua.
Chẳng qua cậu ta chỉ đang diễn chiêu “lùi một bước tiến ba bước” thôi.
Tần Dục Thành khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, ngồi xuống bàn ăn, lặng lẽ ăn cháo.
Anh muốn xem thử, tên lừa đảo này còn bao nhiêu chuyện giấu anh nữa.
______
Mọi người ủng hộ truyện bằng cách +1 follow và +1 tim cho truyện, cảm ơn mọi người rất nhiều, cứ mỗi 5fl mình sẽ up bonus thêm 1 chương trong ngày nha 🐽