Mục Mộc lén lút chuồn vào bếp, quay đầu liếc nhìn Tần Dục Thành đang ngồi thẳng lưng trong phòng ăn.

Không hổ danh nam chính tiêu chuẩn, ở nhà ăn bữa sáng thôi mà cũng phải ngồi ngay ngắn thẳng lưng, khác hoàn toàn với kiểu ngồi không ra dáng của một tên otaku như cậu.

Mục Mộc có thói quen ăn trứng vào buổi sáng, bất kể là trứng luộc hay trứng ốp la, kiểu gì cũng phải ăn một quả.

Nghĩ tới việc bên ngoài đang có một con hổ sắp hóa rồ đang chờ đồng bàn, Mục Mộc càng không muốn ra khỏi bếp. Có thể trì hoãn chút nào hay chút nấy, vậy nên tiện thể luộc thêm quả trứng.

Cậu mở tủ lạnh, lấy ra một quả trứng.

Rồi hơi ngập ngừng một chút, lại lấy thêm một quả nữa cùng một củ gừng tươi.

Nhìn vào độ đầy đủ của đống đồ trong tủ lạnh, cũng đoán được là Tần Dục Thành với nguyên chủ vẫn còn sống cùng nhau đàng hoàng, nếu không nguyên liệu sao mà phong phú như thế.

Nghĩ vậy, Mục Mộc lại lục trong tủ đựng gia vị lấy thêm ít đường đỏ, kỷ tử và táo tàu.

Gừng cắt lát, cùng các nguyên liệu còn lại cho hết vào nồi, đậy nắp, bật lửa lớn đun mười phút.

Trong lúc đó, hai quả trứng luộc cũng vừa xong.

Tần Dục Thành uống cháo, ánh mắt theo phản xạ bị âm thanh trong bếp kéo sang.

Ánh nắng sớm rải vàng khắp căn nhà, tiếng chim ngoài cửa sổ hòa với tiếng va chạm của bát đĩa, tạo nên một thứ cảm giác yên bình dễ khiến người ta mềm lòng, một bầu không khí đậm chất nhân gian, phảng phất như “nhà”, như “bầu bạn”, như “yêu thương”.

Với Tần Dục Thành, đây là một khung cảnh hiếm hoi.

Trước đây, bao giờ cũng là anh lo liệu mọi thứ xong xuôi, rồi mới gõ cửa phòng ngủ chính, gọi Mục Mộc dậy ăn sáng.

Anh chưa từng thấy Mục Mộc bận rộn trong bếp một cách thành thạo như bây giờ.

Cũng rất hiếm khi được nhìn thấy cậu tóc tai bù xù, vội vội vàng vàng.

Nhưng lần này, hình ảnh ấy lại chẳng thể khiến anh cảm thấy ấm áp được bao nhiêu.

Trải qua phản bội rồi, bây giờ nhìn lại anh chỉ thấy châm chọc thêm phần cay đắng.

Tần Dục Thành thu lại ánh nhìn, uống thêm một ngụm cháo.

Mục Mộc chẳng hay biết gì về ánh mắt đó.

Cậu lấy hai quả trứng luộc nóng hổi ra, bỏ vào hai bát nước lạnh cho dễ bóc vỏ, rồi tắt bếp, múc nước gừng đường đỏ ra chén.

Cậu bưng một bát nước và một quả trứng ra phòng ăn, đặt cả hai trước mặt Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành ngước mắt nhìn cậu.

“Nước gừng đường đỏ.” Mục Mộc khô khốc nói: “Tối qua anh ngủ trong thư phòng, uống cái này ngừa cảm.”

Nói xong, chẳng chờ anh đáp lời, xoay người quay lại bếp.

Tần Dục Thành nhìn chén nước gừng, sắc mặt chẳng rõ là tốt hay xấu, chỉ nhàn nhạt, không đọc ra nổi cảm xúc gì.

Mục Mộc bưng cháo và trứng của mình ra ngoài, thấy cháo của Tần Dục Thành đã hết sạch, đối phương đang múc một thìa nước gừng đưa lên miệng.

Nhìn cái bàn dài tám chỗ trong phòng ăn, Mục Mộc né ngay cái ghế đối diện anh, đi vòng tới góc xa nhất ngồi xuống.

Tần Dục Thành không phản ứng gì.

Mục Mộc lấy trứng luộc ra bóc, vừa bóc vừa âm thầm cầu nguyện Tần Dục Thành đừng mở miệng đến tận lúc ra khỏi nhà đi làm.

Khởi nghiệp mà, chắc bận lắm, cuối tuần còn không có thời gian nghỉ, huống hồ hôm nay là ngày thường.

Cầu trời khấn Phật.

Mục Mộc là kiểu người cực kỳ nghiêm túc trong việc ăn uống.

Mẹ cậu làm gương, luôn dạy rằng ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu, thà thiếu còn hơn thừa, nhất định không được lãng phí.

Thành ra mỗi khi ăn, Mục Mộc đều cực kỳ chăm chú.

Tần Dục Thành nhìn tay Mục Mộc đang bóc trứng. Ngón tay cậu thon dài trắng trẻo, xương khớp rõ ràng, nói cụ thể thì, đây là kiểu tay rất thích hợp để chơi đàn piano.

Trong ký ức của anh, Mục Mộc luôn là người có thể tránh làm việc nhà thì tránh, luôn viện đủ lý do khiến anh mềm lòng, để anh cam tâm tình nguyện làm thay.

Thế nên tay Mục Mộc lúc nào cũng trắng mịn như da em bé.

Nhưng bây giờ, dù cách một khoảng xa không nhìn rõ lắm, dưới ánh nắng ban mai, đôi tay ấy lại đeo chiếc nhẫn cưới, đẹp đến mức chói mắt.

Tần Dục Thành thu lại ánh nhìn.

Còn “chàng khờ otaku” thì chẳng hay biết gì.

Cậu làm việc nhà nhiều, cũng hay mày mò làm đồ thủ công, trên tay luôn có mấy vết sẹo con và vết chai nhỏ, nhưng một đôi tay vốn đã đẹp thì lại có thêm một vẻ đẹp khác, chứ không hề khiến người ta thấy xấu xí.

Mục Mộc đã quen với điều đó nên vẫn nghĩ tay nguyên chủ chắc cũng giống mình thôi, tay ai làm việc nhà nhiều mà chẳng có mấy vết sẹo?

Cậu vốn chẳng hiểu gì về giới nhà giàu, nên mặc định nghĩ như vậy cũng hợp lý.

Mục Mộc ăn hết quả trứng, vì Tần Dục Thành vẫn chưa có động thái gì nên cậu vui vẻ ăn cháo.

Tần Dục Thành uống hết nước gừng, trán vì nước gừng mà đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Anh đặt bát xuống, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, vang lên tiếng “cộc cộc”.

Mục Mộc ôm bát, cảnh giác ngẩng đầu.

Trong mắt Tần Dục Thành, thoáng chốc hiện ra hình ảnh một con sóc ôm trái thông, cảnh giác nhìn kẻ săn mồi.

Mục Mộc đặt bát xuống: “?”

Tần Dục Thành hỏi: “Hôm nay có sắp xếp gì không?”

Mục Mộc: “……?”

Mục Mộc sững sờ.

Câu hỏi này cụt lủn tới mức cậu chẳng biết phải đáp thế nào.

Sắp xếp? Ai sắp xếp? Sắp xếp gì?

Khoan, chẳng lẽ nguyên chủ trước kia còn kiêm luôn chức trợ lý riêng cho Tần Dục Thành à???

Nghĩ kỹ thì cũng không phải không hợp lý. Nếu không có tham gia vào chuyện làm ăn, thì sao lại có thể cuỗm hết tài sản của người ta?

Chẳng lẽ Tần Dục Thành là kiểu ngốc nghếch tới mức tin tưởng vô điều kiện, đem toàn bộ tài khoản ngân hàng và giấy tờ tài sản giao cho nguyên chủ?

Phải là người đàn ông thế nào mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức đó chứ!

Trong đầu Mục Mộc lập tức vang lên chuỗi còi báo động “ú òa ú òa”.

Tiêu rồi.

Cậu hoàn toàn không biết lịch trình thường ngày của Tần Dục Thành!

Trong điện thoại nguyên chủ cũng chẳng có ghi chép gì liên quan!

Đừng nói là lịch làm việc, đến bảng chi tiêu cậu cũng lật hết nửa năm rồi mà chẳng thấy có khoản lương nào cả.

Mục Mộc đứng hình tại chỗ, điên cuồng moi lại từng mẩu ghi chú trong điện thoại nguyên chủ.

Đáng chết!

Không có! Hoàn toàn không có!

Tên tác giả chết tiệt kia đến cả thiết lập này cũng không thèm nhét vào truyện!

Tần Dục Thành nhìn vẻ mặt đơ ra của Mục Mộc, khẽ cười khẩy.

Trước đây, anh chưa từng can thiệp vào chuyện của Mục Mộc, đem tất cả sự tin tưởng trao cho cậu. Từ tài sản đến sinh hoạt, anh đều cho đối phương sự tự do tối đa.

Vậy mà kết quả, anh lại chỉ là một gã hề bị lừa xoay như chong chóng.

Nhìn phản ứng hiện tại của Mục Mộc mà xem, đường đường là vợ chồng hợp pháp, anh chỉ mới hỏi một câu về kế hoạch trong ngày, Mục Mộc đã giật mình đến thế. Cũng đủ thấy ngày trước anh nuông chiều cậu cỡ nào rồi.

Tần Dục Thành không biểu cảm, lại gõ bàn thêm lần nữa, hỏi lại:

“Hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”

Lần này có thêm chủ ngữ, Mục Mộc lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đấy, cậu nói rồi mà!

Trong bản sao kê không hề có dòng nào về thu nhập, nói cách khác, nguyên chủ chắc chắn không đi làm!

Mục Mộc lên tiếng: “Định đi…” Nói nửa chừng lại dừng một chút, rồi tiếp, “Định đi dạo phố.”

Tần Dục Thành bắt được khoảnh khắc khựng lại ấy, trong lòng lại cười lạnh thêm một tiếng.

Tần Dục Thành ơi là Tần Dục Thành, tên lừa đảo này đã đáng nghi từ sớm đến thế cơ mà!

Mục Mộc thấy anh không tiếp tục truy hỏi nữa thì âm thầm thở phào, lại cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

Hôm nay cậu dự định đi dạo quanh khu vực để làm quen môi trường, tiện thể tìm xem gần đây có chợ đồ cũ nào không. Nhưng mục tiêu “chợ đồ cũ” nghe rõ ràng quá, sợ không hợp với thiết lập nhân vật của nguyên chủ, nên vừa ra khỏi miệng đã đổi lời ngay.

Tự cho là ứng biến vô cùng hoàn hảo, Mục Mộc ăn xong bữa sáng, mới phát hiện không biết từ khi nào Tần Dục Thành đã rời bàn ăn đi tắm. Mà trước khi đi, anh thậm chí còn rửa sạch bát đũa của mình, đặt ngay ngắn lên giá.

Mục Mộc ngẩn người một lát, cũng vội vã rửa bát rồi về phòng.

Cậu thật sự không hiểu nguyên chủ bị gì mà cả tủ quần áo toàn váy là váy, mà lại chủ yếu là kiểu váy dài tay ngắn ôm sát người, phong cách quý cô kín đáo.

Có lẽ là để che bộ ngực giả và “Tiểu Mộc” chăng.

Nhưng đã vậy thì sao không sắm vài cái áo phông với quần bò cho đơn giản?!

Aiz, Mục Mộc không tài nào hiểu nổi.

Cậu đứng trước tủ đồ suy nghĩ về cuộc đời thì nghe tiếng “đinh” của thang máy vang lên.

Tần Dục Thành ra ngoài.

Mục Mộc nhìn đống váy trước mặt, đưa tay chỉnh lại ngực giả, thở dài.

Hết cách rồi, đành mặc tạm vậy. Tranh thủ lúc ra ngoài tìm tiệm quần áo bình dân nào đó, mua đại vài bộ đơn giản dễ mặc.

Mục Mộc lấy một chiếc váy dài tay ngắn màu kem, đứng trước gương chải mái tóc bù xù, chải mãi vẫn không vào nếp. Đặc biệt là phần mái trước trán, vô cùng bướng bỉnh.

Mục Mộc nhìn đám tóc mái chổng lên chổng xuống trong gương, quay đầu lôi điện thoại ra cầu cứu cư dân mạng.

Khi Mục Mộc vừa học theo mấy hướng dẫn làm mái thưa trên Douyin, vừa tìm hiểu chức năng mấy món đồ trên bàn trang điểm, cuối cùng cũng chỉnh tóc tươm tất thì đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.

Cậu cầm chai xịt giữ nếp, nhìn mình trong gương mà nghiêm túc khâm phục toàn bộ chị em phụ nữ.

Haizzz. Làm con gái cực quá đi mất!

Nghĩ đến đây, Mục Mộc lại thấy nguyên chủ vì lừa Tần Dục Thành cũng thật cố gắng.

Chỉ nhìn đống mỹ phẩm, dụng cụ làm tóc chăm sóc da trên bàn trang điểm thôi là đã hiểu, Tần Dục Thành bị lừa cũng không oan.

Không thể trách anh không tỉnh táo, thật sự là đối phương quá dốc sức mà thôi.

Mục Mộc lắc đầu cảm khái.

Cậu dọn lại bàn trang điểm, đưa tay sờ cổ.

Yết hầu của cậu không quá rõ, nhưng ngửa đầu lên vẫn có thể thấy lộ.

Dù biết cũng có con gái có yết hầu, nhưng vì vẫn thấy chột dạ, Mục Mộc lật tủ trang sức tìm một chiếc vòng cổ màu sắc tương đồng để che đi.

Chỉ nhìn đống vòng cổ lung linh đa dạng là biết nguyên chủ cũng rất “dụng tâm”.

Mục Mộc liếc xuống tay, nhìn chiếc nhẫn cưới, sợ lúc ra ngoài làm rớt nên tháo ra cất vào hộp nhẫn trên bàn trang điểm.

Lấy điện thoại xong, theo thói quen vỗ nhẹ bên hông định bỏ vào túi quần, nhưng sờ mãi không thấy túi, cậu lại khựng lại vài giây, quay đầu vào phòng lấy túi xách.

Mẹ nó.

Đây chính là thế giới của con gái ư??

Ra khỏi cửa mà cũng phải chuẩn bị lắm thứ thế này, thật quá đáng sợ!

Mục Mộc xách túi, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã không còn là buổi sớm nữa, bỗng thấy vô cùng biết ơn vì mình là đàn ông.

Quả thật, làm con gái quá khổ!

Chỉ đổi giới tính thôi mà độ khó cuộc đời đã tăng vọt đến mấy cấp liền!

Sự biết ơn ấy kéo dài đến khi cậu mở tủ giày, cố tìm một đôi giày đế thấp.

Cái rắm gì. Giờ người đang chịu khổ cũng là mày đấy Mục Mộc!

Mục Mộc mặt không cảm xúc lôi ra đôi dép hôm qua.

Ai mà ngờ đó lại là đôi thấp nhất trong cả tủ giày chứ...

Vãi thật, đồ con gái cũng chuẩn bị đến mức này, chắc là có bệnh rồi!

_______

Mục Mộc vừa lầu bầu vừa mang giày đi ra ngoài.

Cậu định khảo sát mức giá sinh hoạt ở thế giới này để chuẩn bị sẵn tinh thần, sau này rời khỏi Tần Dục Thành và thân phận nguyên chủ.

Thuê nhà, ăn cơm, mua dụng cụ.

Một số dụng cụ cơ bản để làm đồ thủ công không quá đắt, hơn nữa có thể đến chợ đồ cũ tìm vài món rẻ rẻ, về đánh bóng chỉnh sửa lại là có thể dùng làm lô hàng đầu tiên.

Điều thực sự tốn tiền, là chi phí quảng bá để mở rộng đầu ra.

Mục Mộc trước nay chưa từng khởi nghiệp từ số 0, trong lòng không có khái niệm gì rõ ràng.

Nhưng dù có suy nghĩ đến đâu, cũng phải cắn răng mà bước những đầu tiên thôi.

Cậu mở bản đồ, xem dẫn đường đến trung tâm thương mại gần nhất.

Chớp mắt đã mua được một bộ quần bò áo phông, kèm thêm đôi giày thể thao đế bệt, tiện tay cầm luôn một cái mũ lưỡi trai và khẩu trang.

Dù sao cậu cũng không phải nguyên chủ, nếu đang lang thang ngoài đường mà có người quen nguyên chủ tới chào hỏi thì cậu thật sự có thể “tạch” ngay tại chỗ.

Mục Mộc thay đồ xong, cất bộ váy vào tủ ký gửi của siêu thị, đi một vòng quanh khu đó, sau khi nắm sơ tình hình thì tìm thử chợ đồ cũ ở thành phố Z, rồi thẳng tiến đến trạm xe buýt.

Cậu chỉ đơn thuần là đi khảo sát chợ đồ cũ, không mua gì, xong thì về nhà trước khi đến giờ cao điểm.

Chợ đồ cũ ở đây giá rất rẻ, so với mấy nền tảng giao dịch đồ cũ online thì Mục Mộc vẫn tin mấy món có thể tận tay nhìn thấy và sờ thấy hơn.

Hơn nữa, người bán trong mấy chợ đồ cũ thường là những người lớn tuổi. Cũng bởi một lòng trắc ẩn mơ hồ nào đó, Mục Mộc càng muốn mua đồ ở những nơi như vậy.

Cậu xuống xe buýt, tới siêu thị lấy lại đồ, vừa ra khỏi trung tâm thương mại thì đã nhịn không nổi mà hất tóc sang một bên.

Thành phố Z giữa tháng Bảy nóng kinh khủng. Là một thằng đàn ông không biết buộc tóc, cậu chỉ có thể thả tóc dài, phía lưng ướt đẫm mồ hôi.

Mục Mộc lần nữa than thở cho nỗi khổ của các mỹ nhân, vừa cúi đầu xem bảng giá đã ghi trong ghi chú, vừa men theo bóng cây mà lê từng bước.

______

Cậu là một người từng làm nghề thủ công.

Là loại người mà chỉ cần ngẩng đầu là sẽ bị sóng công nghệ hiện đại đập chết ngay trên bãi cát.

Còn Tần Dục Thành thì khác. Cậu nhớ công ty anh chuyên phát triển AI, lúc mở đầu truyện là vừa rót vốn đầu tư, tuy quy mô chưa lớn nhưng tốc độ phát triển rất ổn định.

Mục Mộc tháo khẩu trang, bỏ mũ xuống, quét mặt vào khu nhà.

Hầy, Tần Dục Thành chính là người dẫn đầu làn sóng công nghệ, là cái làn sóng chuẩn bị vỗ chết mày trên bờ cát đấy Mục Mộc à...

Cậu lại thở dài.

Mục Mộc xách túi và túi giấy đựng quần áo, chưa đi được mấy bước thì bắt gặp một cái đầu cam đỏ rực nổi bần bật trong gió.

Cậu ngẩn ra, nhưng phản ứng lại rất nhanh.

Đó là mái tóc cam đỏ rực… à không, phải nói là người có mái tóc đỏ rực ấy, chính là cánh tay phải đầu tiên và cũng đắc lực nhất của Tần Dục Thành:

Liễu Cao Minh.

Cậu ta là con trai của nhà ba đời làm bất động sản.

Liễu Cao Minh quen Tần Dục Thành là do cậu ta muốn ra ngoài sống riêng, một người bán nhà một người mua nhà, thế là quen biết.

Chẳng bao lâu sau, Liễu Cao Minh hớn hở đổ vào một khoản đầu tư lớn, Tần Dục Thành thì giúp nhà họ Liễu xây dựng khu dân cư thông minh sử dụng AI. Công ty của anh nhờ thế mà nổi như cồn, còn nhà họ Liễu cũng hốt bạc đầy tay.

Mục Mộc đứng ở đầu đường, nhìn Liễu Cao Minh với dáng vẻ lấc cấc đi theo sau một gã đàn ông mặc vest.

Gã mặc vest kia có lẽ là nhân viên môi giới bất động sản hoặc quản lý khu nhà.

Mục Mộc thấy hai người họ đi về phía toà số ba, cũng không ngạc nhiên lắm.

Đoán chừng Tần Dục Thành muốn bán căn hộ này rồi, có người dẫn khách đến xem nhà cũng bình thường thôi.

Thật là trùng hợp.

Mục Mộc nghĩ bụng.

Đợi căn này bán xong, chắc cậu phải đi thuê nhà giá rẻ sống, đến lúc đó Tần Dục Thành một tháng chưa chắc xuất hiện một lần.

Thế chẳng phải trời cao biển rộng, chim bay cá nhảy sao?

Ha ha ha.

Hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, bên cạnh lại không có Tần Dục Thành, Mục Mộc lập tức bật cười thành tiếng.

Cậu hớn hở bước nhanh tới gần.

Liễu Cao Minh và người đàn ông mặc vest nghe tiếng bước chân liền quay lại nhìn, cả hai đều ngẩn ra.

Mục Mộc mặc một chiếc áo thun in hình Pikachu, quần jeans lửng màu lam nhạt, giày thể thao trắng, làn da ửng đỏ vì nắng, trông đầy sức sống.

Cậu bước đi nhẹ nhàng, môi nở nụ cười, mái tóc dài đen nhánh khẽ đung đưa theo gió, như một tinh linh nhỏ tự do tung tăng giữa nắng hè.

Liễu Cao Minh vốn đứng ỡm ờ bỗng vô thức đứng thẳng người lại, dáng vẻ như một tên trai thẳng cứng đơ trước mặt gái đẹp, phản xạ bản năng lập tức trỗi dậy.

Liễu Cao Minh cúi mắt nhìn người đang đi tới trước mặt:

“…Ừm, chào chị!”

“…?”

Mục Mộc không định bắt chuyện nên hơi sững lại, nhưng vẫn gật đầu đáp bằng nụ cười chưa kịp thu lại:

“Chào cậu.”

“Chị là cư dân ở đây ạ?” Liễu Cao Minh hỏi.

Mục Mộc lại gật đầu, trong lòng nghĩ: Không chỉ là cư dân, tôi còn là chủ của căn nhà cậu sắp xem cơ… À, thật ra là có hai người đồng sở hữu.

“Em tới xem nhà.” Liễu Cao Minh tiếp tục bắt chuyện, có phần khô khan: “Tòa ba, tầng năm.”

“Tầng năm?”

Nụ cười của Mục Mộc cứng đờ.

“Ừm, tầng năm.”

Mục Mộc: ???

Không phải là tầng sáu sao?

Mục Mộc thoáng do dự, chẳng lẽ chưa đến lượt xem nhà của Tần Dục Thành?

Thấy gái đẹp, Liễu Cao Minh lập tức vứt luôn người trung gian nhà đất qua một bên, bám riết lấy Mục Mộc:

“Chị là cư dân ở đây thật ạ? Ở được bao lâu rồi? Cảm nhận thế nào, sống ở đây ổn không?”

Mục Mộc nghĩ thầm: Tôi thì biết quái gì đâu.

Nhưng Tần Dục Thành kiếp trước hình như sống ở đây mãi, chắc cũng không tệ.

Vừa dè dặt trả lời mấy câu cho có lệ, Mục Mộc vừa bước về phía cửa đơn nguyên.

______

Cùng lúc đó, Tần Dục Thành xử lý công việc với hiệu suất cao hơn hẳn.

Là người sáng lập công ty, anh nhanh chóng hoàn thành công việc trong ngày, rồi căn cứ vào hiểu biết tương lai vài năm tới mà điều chỉnh chiến lược.

Sau đó, giữa hai lựa chọn: đi gặp nhà đầu tư mới hoặc về nhà, anh như bị ma xui quỷ khiến mà chọn về nhà.

Anh đỗ xe, bước vào thang máy.

Thang dừng ở tầng trệt, vừa ngẩng đầu lên, Tần Dục Thành đã thấy một cái đầu đỏ cam rực rỡ đang lải nhải:

“Cái túi nặng quá nhỉ? Để em xách giúp cho.”

Theo ánh mắt của người đó, anh nhìn thấy Mục Mộc đang lắc đầu mỉm cười từ chối.

Tần Dục Thành nhìn nụ cười của Mục Mộc, nhìn trang phục khác lạ, làn da hồng hào vì nắng, và ngón tay trống trơn không còn nhẫn cưới.

Cuối cùng, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt đang ngoái lại nhìn mình của Mục Mộc, khi cậu bước vào thang máy.

Nụ cười trên mặt Mục Mộc ngay lập tức biến mất.

Cậu thấy ánh mắt của Tần Dục Thành dừng lại giữa mình và Liễu Cao Minh trong thoáng chốc, sau đó buông một tiếng cười lạnh như khinh bỉ.

Mục Mộc: “…”

C-cứu tôi với!!

______

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Dục Thành: Cậu cắm sừng tôi. (rất chắc chắn)

_____
Mọi người ủng hộ truyện bằng cách +1 follow và +1 tim cho truyện, cảm ơn mọi người rất nhiều, cứ mỗi 5fl mình sẽ up bonus thêm 1 chương trong ngày nha 🐽
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play