Cửu Ninh hai tay chống cằm, hỏi Phùng cô: “A ông có thích ta không?”
Phùng cô sửng sốt một chút, sờ sờ tóc nàng, cười nói: “Đương nhiên là thích rồi, những lụa là tơ gấm trong phòng nương tử, đều là đô đốc sai người đưa về đấy! Đô đốc tuy ở bên ngoài đánh giặc, nhưng chưa bao giờ quên nương tử, lúc sinh nhật nương tử, đô đốc còn tặng một tấm gương đồng Ba Tư cho nương tử nữa, nương tử quên rồi sao?”
Tiểu nương tử sinh ra môi hồng răng trắng, mày thanh mắt đẹp, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân từ trong trứng nước, tâm địa lại tốt, ai mà không thích chứ?
Cửu Ninh cười cười.
Loại lời dỗ trẻ con này, độ tin cậy không cao.
Nhưng Chu đô đốc quả thực coi trọng Tiểu Cửu Nương, bởi vì ông cũng giống như những người khác trong thời đại này, cực kỳ ngưỡng mộ quý tộc môn phiệt, tâm nguyện cả đời chính là được liên hôn với nhà cao cửa rộng, mà mẫu thân của Cửu Ninh chính là Bác Lăng Thôi thị nữ đã giúp Chu đô đốc được như ý nguyện, lại còn là con vợ cả.
Năm đó Thái Tông, Cao Tông cùng Nữ đế tìm mọi cách chèn ép quý tộc Sơn Đông, nhưng đến lúc chọn con dâu cho mình, họ vẫn nghĩ đến việc tuyển chọn từ các môn phiệt thế gia đầu tiên. Các danh thần như Ngụy Chinh, Phòng Huyền Linh cũng đều lấy việc có thể liên hôn với nhà cao cửa rộng làm vinh hạnh. Trong tiểu thuyết truyền kỳ đời Đường, thư sinh nghèo túng dù gặp phải nữ quỷ hay nữ yêu, không họ Thôi thì cũng họ Lư, họ Vương, tóm lại nhất định phải là nữ tử của Năm họ Bảy Vọng.
Nỗi ám ảnh của người đời đối với các vọng tộc nhà cao cửa rộng, có thể thấy được phần nào.
Thôi thị tuy rằng rất hay gây họa cho con gái, nhưng bà có xuất thân tốt, cho nên Cửu Ninh dù tuổi nhỏ đã mất mẹ, mẹ kế Ngô thị cũng không dám thật sự bắt nạt nàng.
Cửu Ninh không khỏi nghĩ: Nếu Chu đô đốc không ch·ết trên chiến trường, người Chu gia còn dám vì mấy trăm vạn tiền lễ hỏi mà gả bừa nàng cho một lão già xấu xí sao?
Cơ thể này vẫn đang trong giai đoạn phát triển, Cửu Ninh nghĩ nghĩ, rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm, Ngô thị sai người đến thăm Cửu Ninh.
Hầu gái đi vào chính đường, chỉ thấy sau tấm bình phong ánh đèn dầu lay động, Cửu Ninh tóc dài xoã tung, chân vắt chéo nằm trên giường, xung quanh một vòng tỳ nữ đang ngồi quỳ, kẻ đấm chân, người xoa vai, kẻ quạt gió, người đút trái cây.
Cảnh tượng này, cực kỳ giống cái vẻ ăn chơi hưởng lạc mà các nữ quyến ngày thường hay bàn tán.
Hầu gái ngây người một lúc.
Trở lại chính viện phục mệnh, Ngô thị nghe nàng ta nói Cửu Ninh không sao, ừ một tiếng, không hỏi nhiều.
Không ngờ một lát sau, Tây viện nơi Cửu Ninh ở bỗng nhiên ầm ĩ hẳn lên, tiếng ồn ào đến nỗi bên chính viện này cũng nghe thấy.
Ngô thị nhíu mày, sai hầu gái qua xem.
Hầu gái trong lòng oán thầm Cửu Ninh cố ý gây chuyện, vừa rồi còn không sao, sao chỉ trong nháy mắt lại không ổn rồi?
Cửu Ninh thật sự không gây chuyện.
Nàng đang dựa vào sập ăn nho, chẳng biết thế nào, bụng dưới đột nhiên đau quặn lên, như có một lưỡi dao nhọn đang khuấy đảo bên trong, đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, sức lực nói chuyện cũng không còn.
Phùng cô và các tỳ nữ hoảng sợ, vội vàng chạy sang chính viện mời Ngô thị.
Đám tỳ nữ xách đèn lồng chạy tới chạy lui, Tây viện người ngã ngựa đổ, cuối cùng Ngô thị không thể không đích thân qua xem. Thấy Cửu Ninh sắc mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, trong lòng bà ta cũng sợ đến thót tim.
Ngô thị vội vàng phái quản gia sang nhà Ôn gia bên cạnh tìm y công, lại sai người gác cổng đến chùa Vĩnh An tìm mấy cha con Chu Bách Dược. Bọn họ tối nay định ở lại trong chùa, nếu không sai người đi mời, phải đến chiều mai mới có thể về.
Hết thảy thu xếp ổn thỏa, Ngô thị ngồi ở đầu giường, tự mình trông coi Cửu Ninh.
Nói thế nào thì đây cũng là tiểu nương tử con vợ cả, lại còn nhỏ tuổi đã không có mẹ, nếu vì sự sơ suất của mình mà có mệnh hệ gì, nước miếng của đám phụ nhân Giang Châu có thể dìm chết bà ta.
Y công Ôn gia vội vàng tới, bắt mạch xong, khẽ cau mày, trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt có chút khó coi.
Ngô thị lòng nóng như lửa đốt, lẽ nào Cửu Nương thật sự không ổn?
Các tỳ nữ thấy y công thần sắc khác lạ, trong lòng thấp thỏm, không kìm được nước mắt rơi lã chã.
Các nàng không nên mềm lòng, để tiểu nương tử ăn nhiều như vậy!
Bên ngoài ồn ào Cửu Ninh hoàn toàn không biết, nàng đau đến chết đi sống lại, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo trong.
Chẳng lẽ thật sự ăn hỏng bụng rồi?
Nàng biết sức ăn của mình, không dám thật sự thả cửa mà ăn, lại còn uống thuốc tiêu thực rồi, có phát tác cũng không nên là bây giờ chứ… Hơn nữa kiểu đau này không giống đau dạ dày, mà giống như đến kỳ kinh nguyệt vậy.
Nhưng nàng mới chín tuổi, không thể nào có kinh nguyệt sớm như vậy…
Cửu Ninh ôm bụng mình khẽ rên rỉ, trong đầu bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng chuông hùng hồn.
“Cảnh cáo: Thương tổn Chu Gia Hành một lần, thực thi trừng phạt.”
Khóe miệng Cửu Ninh giật giật: Có thể chửi thề không?
Quả nhiên là hệ thống giở trò quỷ.
Nàng thương tổn Chu Gia Hành lúc nào, nàng cũng muốn lắm, nhưng còn chưa gặp được người kia mà!
Hệ thống không nói một lời.
Bụng dưới từng cơn quặn đau, Cửu Ninh đau đến vã mồ hôi hột, nhớ lại chuyện ban ngày, liền nhìn về phía Phùng cô.
Thấy nàng khó chịu, Phùng cô vành mắt đỏ hoe, đẩy các tỳ nữ khác ra, quỳ xuống trước sập, lau mồ hôi cho nàng, giọng run run: “Quan Âm Nô, chỗ nào không thoải mái?”
Quan Âm Nô là nhũ danh của Cửu Ninh, Phùng cô đã rất lâu không gọi nàng như vậy.
Cửu Ninh nắm lấy tay Phùng cô, “Chu, Chu Gia Hành đâu?”
Phùng cô sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng lại, lúc này Cửu Nương hỏi tên tiện nô chi tử đó làm gì?
“A lang không có ở nhà, nô bảo hắn ngày mai hãy đến.”
Cửu Ninh khóc không ra nước mắt.
Chỉ vì Chu Gia Hành bị lão bộc Phùng cô của nàng đuổi đi, mà nàng ngồi yên mặc kệ, liền phải chịu trừng phạt sao?
Có thể đừng bất công như vậy được không!
Bụng dưới đau càng dữ dội hơn, Cửu Ninh không nhịn được hít mấy hơi khí lạnh, “Đi tìm hắn! Mời hắn trở về.”
Vẻ mặt Phùng cô mờ mịt.
Tác giả có lời muốn nói:
A ông: Ông nội.
Quý tộc Sơn Đông: Không phải là quý tộc ở tỉnh Sơn Đông nhé, Sơn Đông thời cổ đại chỉ khu vực Trung Nguyên nói chung.