Cửu Ninh ước chừng đau suốt một đêm.

Phủ Thứ sử ở phía đông thành, nơi phồn hoa nhất trong thành, mà Chu Gia Hành sau khi bị đuổi đi thì không rõ tung tích, có khả năng đã đi sang phường khác. Ban đêm trong thành cấm đi lại, không có thủ lệnh của Thứ sử, không ai có thể bước ra khỏi cửa phường dù chỉ một bước, kẻ vi phạm sẽ bị giáp sĩ tuần tra xem như phạm nhân mà giam giữ.

Tộc trưởng Chu thứ sử làm quan thanh liêm chính trực, uy vọng rất lớn, đồng phó trong nhà tìm đến nha thự, biết được ngài ấy đang bận cùng phụ tá nghị sự, không dám vào quấy rầy.

Nói cho cùng, không ai thực sự để tâm đến Cửu Ninh, cho nên đồng phó không dám vì nàng mà đắc tội với Chu thứ sử.

Chỉ có thể đợi đến ngày mai khi cửa phường mở ra rồi mới đi tìm Chu Gia Hành.

Phùng cô và mấy người khác khóc đến nước mắt lưng tròng.

Cửu Ninh thở dài, dứt khoát không kêu đau nữa, cuộn tròn người lại, nhắm mắt.

Uống thuốc cũng sẽ không khỏi, có lẽ chỉ có thể đợi đến khi tìm được Chu Gia Hành, hệ thống mới giải trừ trừng phạt.

Ngô thị không biết rốt cuộc nàng không khỏe ở chỗ nào, thấy nàng dường như đã ngủ, cảm thấy chắc là không có vấn đề gì lớn, dặn dò tỳ nữ cẩn thận trông coi, rồi liền trở về phòng.

Cửu Ninh đau đến mức không muốn động đậy chút nào.

Tỳ nữ canh giữ trước sập, vắt khô khăn, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán cho nàng.

Nàng siết chặt chăn gấm, ngón tay gần như co quắp, trong lòng hết lần này đến lần khác thầm đếm những món trái cây ngon, chờ đợi cơn đau dịu bớt.

Mãi cho đến lúc rạng sáng, mới miễn cưỡng thiếp đi được.

……

“Cửu Nương… A huynh vô dụng, a huynh không cứu được muội…”

Cửu Ninh nghe thấy tiếng khóc của chính mình, tuyệt vọng mà thê lương.

Nàng phảng phất như đang ở giữa một mớ hỗn độn, không phân định được phương hướng.

Mưa sa gió giật, sấm sét đùng đoàng.

Trên tường thành vang vọng tiếng chó sủa khiến người kinh hồn bạt vía, tên bay cắt qua màn mưa, sượt qua da thịt bọn họ.

Tiếng hô hét từ bốn phương tám hướng ập tới, truy binh càng lúc càng gần.

Nàng đầu bù tóc rối, cả người ướt sũng, nước mưa hòa cùng máu loãng chảy dọc theo vạt váy rộng, kéo thành một vệt dài.

Nơi xa tiếng pháo vang rền, quân đội đang công thành, đất rung núi chuyển, tiếng chém giết vang trời.

Nàng chân trần, dìu một nam nhân thân mang trọng thương leo lên tường thành, nước mắt rơi như mưa.

Phía trước là quân địch hội tụ, phía sau cũng là truy binh.

Bọn họ không còn đường nào để trốn.

Cửu Ninh đã kiệt sức, thật sự chạy không nổi nữa.

Nàng dựa vào bờ tường cắm đầy những mũi tên gãy, đẩy nam nhân ra.

“A huynh, huynh đừng quản muội, đây là mệnh của muội… Bọn họ sắp đuổi tới rồi, huynh mau đi đi…”

Nam nhân không đi, nâng bàn tay đầy vết thương lên, lau đi nước mắt trên mặt nàng, buồn bã cười.

“A huynh không đi… Lần này, a huynh ở lại cùng muội…”

Một tiếng sét đánh.

Loạn đao chém xuống, máu tươi bắn tung tóe, văng đầy mặt Cửu Ninh.

Nước mưa thì lạnh buốt, mà máu của a huynh lại nóng hổi.

Nàng sững sờ như phỗng, dựa vào bờ tường, trơ mắt nhìn huynh trưởng bị chém chết dưới loạn đao.

Đám loạn binh gào thét, vươn tay về phía nàng.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nước mưa chảy dọc theo gương mặt xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng dang hai tay ra.

Tựa như một giọt nước trong suốt lăn xuống từ áng mây, rơi vào màn mưa tối tăm vô tận.

……

Cửu Ninh mở choàng mắt.

Trời đã sáng rõ, rèm đã cuốn cao, ánh sáng xuyên qua tấm bình phong sáu tấm đi vào phòng ngủ, trước mắt là một vùng sáng chói mắt.

Nàng vén tấm màn lụa mềm mại xuống, nhíu mày hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, đó là ký ức thuộc về Tiểu Cửu Nương.

Đêm Khai Phong thành bị phá, đêm Tiểu Cửu Nương chết đó, có người đã đến cứu nàng?

Người đó là ai?

Trong mộng không thấy rõ tướng mạo đối phương, nàng gọi người đó là a huynh, chẳng lẽ là Đại Lang, hay là Tam Lang?

Nàng nhớ rõ những chuyện về Tiểu Cửu Nương, biết kết cục của vai chính, nhưng những chuyện khác chỉ biết đại khái, Đại Lang và Tam Lang chỉ là vai phụ nhỏ, trong sách miêu tả không nhiều.

Người cứu Tiểu Cửu Nương không thể nào là Đại Lang Chu Gia Ngôn, vị đích trưởng huynh này xưa nay vẫn chán ghét nàng, mỗi khi nhìn thấy nàng đều là trừng mắt lạnh lùng.

Vậy chỉ có thể là Tam Lang Chu Gia Huyên, tam ca tính tình ôn hòa, đối xử với nàng không tệ.

Hoặc có lẽ đây chỉ là một giấc mộng, không có ai cứu Tiểu Cửu Nương cả, chỉ là một tia ảo tưởng còn sót lại nơi đáy lòng nàng.

Cửu Ninh nhắm mắt lại, đau suốt một đêm, cả người ê ẩm.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play