­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­
Phương Nguyên nói tiếp: “Ngươi sợ bọn họ phá hư chân núi, bởi vì như thế, dãy núi sụp đổ, nguyên tuyền tiêu tán, sinh linh đồ thán, gia viên bị mất. Ngươi vì đại cục gia tộc mà suy nghĩ, sớm diệt trừ uy hiếp thì không có gì sai cả, tất nhiên cũng là chính nghĩa. Ngươi nhìn đi, hai bên đều có chính nghĩa của mình, không phải sao?”
Tộc trưởng Trần gia im lặng.
Vấn đề này, ông ta chưa hề cân nhắc qua.
Phương Nguyên nhìn mặt mà nói chuyện, chuyển sang chuyện khác: “Ta hỏi ngươi, dê ăn cỏ có phải là chính nghĩa hay không?”
“Cái này, có thể nói chính nghĩa như thế nào?” Tộc trưởng Trần gia ngây ra.
“Con dê sẽ nghĩ, không có cỏ sẽ không có lương thực, sẽ chết đói. Nó ăn cỏ là việc nhất định. Còn cỏ sẽ nghĩ, nó vất vả sinh sống, chui ra khỏi mặt đất, liều mạng sinh trưởng, chỉ vì muốn có chút mưa và ánh nắng. Nó cố gắng như vậy, lại thảm tao trong miệng dê, không chỉ cọng cỏ bị ăn, ngay cả rễ cũng không buông tha, đều bị nuốt vào bụng dê, một chút hy vọng sinh tồn cũng không có. Có phải một bên bị hại hay không? Có phải quá đáng thương hay không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play