Quán Quán tỉnh lại, trong căn nhà đất vắng tanh chỉ còn mỗi mình cậu.
Cậu dụi dụi mắt, nhìn mái cỏ thấp lè tè trên đầu, khe khẽ gọi một tiếng: “Ca ca…”
Không ai trả lời. Nhưng Quán Quán cũng chẳng vội, bởi từ dưới chân núi vọng lại tiếng người quát tháo, tiếng băm chặt lạch cạch, chắc chắn là ca ca cậu đang bận việc dưới đó. Trước khi đi, hắn còn vừa mặc được nửa bộ quần áo đã vội vàng bảo Quán Quán ở nhà trông coi mọi thứ.
Lần này hắn không cho cậu theo, nói rằng phải vào rừng phía sau nhà kiếm ít củi khô, mà cậu thì đang mặc áo bông mượn tạm của người ta, không tiện chạy lung tung trong rừng. Áo này hôm nay còn phải đem trả rồi.
Thế là Quán Quán được hắn dỗ cho ngủ thêm một giấc no nê.
Mà trẻ con tỉnh ngủ rồi thì chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Cậu học theo dáng vẻ ca ca từng mặc quần áo cho mình, bắt chước từa tựa, lôi bộ áo ngắn ra tự mặc vào người. Dây thắt lưng buộc chẳng nổi, cậu cũng chẳng rõ phải làm sao, chỉ loay hoay muốn từ giường đất trèo xuống.
Cái giường này dù hẹp nhưng lại cao. Cậu nhìn một hồi cũng thấy sờ sợ, nên cẩn thận trườn tới mép giường, trước tiên thò một chân ngắn ngủn xuống đất, rồi chầm chậm đưa thêm một chân nữa…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT