“Cẩu Tam Thạch té ngã gãy chân, lúc được tìm thấy đã đông cứng dưới chân núi, cả người tím tái, ngực sưng phồng. Ta nghe người ta nói, sợ là không qua khỏi.” Đậu Miêu ngồi trên giường đất trong căn nhà tranh, đang học đạo cùng Ngụy Thừa và Quán Quán, vừa liếc mắt nhìn hai người, vừa hạ giọng thì thầm như đang kể một bí mật lớn: “Thừa ca, tiểu oa nhi, hai người đoán xem Ngụy bá năm đó thế nào rồi?”
Dáng vẻ của hắn khiến Quán Quán sợ đến nỗi không còn muốn ăn trái cây nữa, cậu cọ cọ chui vào lòng Ngụy Thừa: “Ca ca, Quán Quán sợ…”
Ngụy Thừa ôm chặt lấy cậu: “Đừng sợ, đừng sợ, đều là mấy chuyện đã qua rồi. Coi như chuyện cũ kể chơi, hoặc nghe như chuyện cười, được không?” Hắn lại đặt hết số quả phỉ và hạt đào đã lột sẵn vào tay Quán Quán: “Ăn thêm chút nữa nha?”
Quán Quán vùi mặt vào lòng hắn, chỉ để lộ ra cái mông tròn tròn, ồm ồm nói: “Đậu Miêu ca, kể tiếp đi, Quán Quán còn muốn nghe.”
Cậu sợ, nhưng lại cũng tò mò muốn biết.
Ngụy Thừa ra hiệu cho Đậu Miêu tiếp tục, Đậu Miêu rung đùi đắc ý, trông không khác gì một tiên sinh kể chuyện ngoài chợ, còn vỗ đùi làm dáng, kể sống động như thật: “Nói tiếp nha, không biết là uống bao nhiêu nước tiểu ngựa mà Ngụy bá năm đó... ha, ta cứ nói thế đi cho dễ hiểu, chính là cha ta đó.”
“Hắn bị phát hiện trong tình trạng… quần áo chẳng còn, trần như nhộng, mông đen sì. Nửa người dưới bị sói cắn nát bét, không biết là con sói đó già rồi hay răng yếu, không tha hắn về ổ mà chỉ cắn tan nửa thân người. Cánh tay và chân đều rách toạc, máu thịt lòi ra, gân chân cũng bị cắn đứt… Lúc người ta tìm thấy, hắn chỉ còn thoi thóp thở. Không chết thì cả đời cũng thành phế nhân…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT