Ngụy Thừa dắt Quán Quán từ căn nhà tranh đi xuống, vừa ra tới đường cái đã thấy trong thôn người qua kẻ lại, ai nấy đều đang chúc Tết nhau. Những người đàn ông, phụ nữ đều ăn vận gọn gàng sạch sẽ, trên mặt mang theo nụ cười hân hoan. Trong tay họ dắt theo mấy đứa trẻ nhỏ, phần lớn đều được mặc đồ mới đã cất tận đáy rương, tay ôm đầy những loại kẹo ngọt sắc màu.
Quán Quán đảo tròng mắt nhìn vài lần, rồi lại quay đầu níu tay Ngụy Thừa, khe khẽ nói:
“Ca ca, Quán Quán… một chút cũng không thèm đâu.”
Ngụy Thừa khẽ bật cười, xoa nhẹ đầu cậu:
“Quán Quán ngoan, chờ miệng em đỡ đau rồi ca ca sẽ cho em ăn nhé.”
Lúc ở nhà, hắn thực sự không đành lòng để Quán Quán nhịn đói, nên cuối cùng vẫn bẻ cho cậu một miếng hạnh bô. Nhưng chỉ vừa mới cho vào miệng chưa được bao lâu, Quán Quán đã nhăn mặt nhổ ra.
Có lẽ là vị ngọt thanh pha chút chua nhẹ trong miếng hạnh bô chạm trúng vùng trắng trong miệng đang sưng đau, khiến nước mắt to tròn của cậu lăn dài trên gò má trắng mịn, đau đến mức chẳng còn lòng dạ nào mà thèm kẹo ngọt nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play