Ngụy Thừa ôm Quán Quán đi lên phía trước mấy bước, chợt nghe thấy tiếng xì xầm bên kia cổng lớn nhà họ Tần. Một bà thím tay xách giỏ rau, vừa chỉ trỏ vừa hạ giọng:
“Nghe bảo lão Tống Phú ở trấn trên nợ sòng bạc một đống, người ta đã tìm tới tận cửa rồi. Cái bát này là gì mà đỏ lòm vậy? Máu à? Dọa người quá…”
“Hai ngày trước ban đêm động tĩnh lớn thế, ai mà không biết chứ? Bốn, năm gã đàn ông lực lưỡng tới đá cửa rầm rầm, tôi còn nghe thấy có người hét to: ‘Cuối tháng mà không trả tiền thì tao đốt luôn nhà mày!’”
“Thiệt là nghiệp chướng! Tôi còn nghe người ta nói, Tống Phú với cái bà Tần thị kia lén lút với nhau từ khi vợ cả còn chưa chết, chứ không thì vợ cả vừa nhắm mắt hôm trước, hôm sau con hầu đã được cưới về làm vợ lớn rồi. Cũng may nhà mẹ đẻ vợ cả sớm mang hai đứa con về bên ngoại, chứ không thì bị mẹ kế như Tần thị hành cho ra bã rồi! Nghe đâu đến con ruột của mình mà bà ta còn chẳng coi ra gì…”
“Dăm ba ngày nay nhà đó không ai dám ló mặt ra khỏi cửa, nghe nói đến mấy người giúp việc cũng bị cho nghỉ sạch, đến tiền tiêu vặt còn không có, ai mà chịu ở lại làm cho chứ?”
Ngụy Thừa nghe hết một tai đầy chuyện xấu nhà Tần thị, nhưng mặt hắn không chút biểu cảm, coi như chẳng nghe gì, chỉ bước nhanh rời khỏi cổng lớn nhà họ Tống.
Về đến nhà, Quán Quán phấn khích ôm chú gà vàng nhỏ đưa cho Tể Nhi Lang xem, còn Ngụy Thừa thì bắt đầu dọn dẹp mấy con gà con trong sọt liễu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play