Trận mưa lớn bắt đầu từ nửa đêm, kéo dài mãi đến sáng sớm. Gió không quá mạnh, nên căn nhà tranh nhỏ cũng chưa đến mức bị lật, chỉ là nước mưa len lỏi theo vách đất, ngấm vào trong từng mảng tường.
Ngụy Thừa không kịp dọn nước đọng trong nhà, khoác tơi đi dép rơm, chuẩn bị ra sau vườn hái ít dưa chuột và cải trắng nhỏ mang vào.
Dưa bị mưa dội quá, đã bắt đầu mềm và hư. Hắn vốn định để vài hôm nữa rồi mang ra trấn bán, giờ xem ra không thể chờ được nữa.
“Ca ca.”
Quán Quán ôm tiểu lang vào lòng, ngước đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước mắt nhìn hắn, giọng lí nhí như tiếng mèo con mới tỉnh ngủ.
Ban đầu, Ngụy Thừa không định theo dân làng lên núi. Nhưng nghĩ đến chưa đầy hai tháng nữa là vào mùa mưa, căn nhà tranh bé nhỏ này sợ là không chống nổi gió núi mưa ngàn. Hắn trằn trọc suốt đêm, cuối cùng vẫn quyết định lên núi. Lúc thay đồ cho Quán Quán, hắn khẽ nói: “Quán Quán đến ở tạm nhà Đậu Miêu ca gia mấy hôm, ca ca lên núi xong sẽ về đón em, được không?”
Không ngờ cậu bé còn chưa kịp mở mắt đã òa lên khóc, nước mắt lăn dài như mưa trút, mắt mũi đỏ hoe, bộ dáng đáng thương đến mức khiến người nhìn đau lòng: “Không cần… Quán Quán không cần đi, không cần Đậu Miêu ca gia…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play