“Phu…”
Vừa thấy phu tử, Quán Quán đã định gọi thì bị Ngụy Thừa kéo tay lại. Hắn khẽ lắc đầu với cậu, giọng nói cũng nhẹ như làn gió:
“Trước đừng ra ngoài.”
Gia Cát phu tử là trưởng bối, là thầy dạy của bọn họ. Nếu để người ngoài thấy chuyện gia đình như vậy, e là không ổn chút nào.
Chỉ thấy trên bậc thềm thấp, Gia Cát phu tử bị mấy phụ nhân vây quanh, một trong số đó đang đứng chắn trước mặt chưởng quầy Chung, nước mắt nước mũi tèm lem, gào lên:
“Chung chưởng quầy, ngài là người tốt, hôm nay xin ngài cho chúng tôi một câu rõ ràng. Con dâu tôi – Ngô thị – rốt cuộc có còn cứu được không? Cái thuốc này uống năm này qua năm khác, bệnh chẳng đỡ mà còn nặng hơn, thế thì trị cái gì chứ? Trị gì nữa mà trị! Mười mấy năm qua, con trai tôi vì cứu vợ mà tán gia bại sản, tiền đồ cũng vùi theo, bây giờ đến cái nhà cuối cùng cũng sắp bán để đổi thuốc. Ngài nói xem, như vậy còn trị làm gì? Không phải lừa tiền thì là gì nữa!”
Chung chưởng quầy là một nữ tử mảnh mai, bị phụ nhân cao lớn đó lay đến nghiêng ngả, dược đồng bên cạnh vội vàng chạy tới kéo bà ta ra:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT