**Mùng Mười Tháng Sáu — quả là một ngày lành.**
Sáng sớm, ánh nắng rạng rỡ tràn về, gió mát se lạnh lướt qua da mặt. Nửa thôn Mậu Khê đều tụ tập dưới chân núi, vây quanh trước cổng lớn của tiểu viện mới dựng bên tường hoàng đất kia.
Cũng chẳng thể trách thôn dân quá quan tâm chuyện người khác. Từ xưa đến nay, nhà cửa trong thôn đều là một mái nhiều đời chung sống. Đám hán tử chẳng mấy ai có dư bạc trong tay, xưa nay chẳng dám tách riêng ra ở riêng, lại càng không dám dựng môn lập hộ. Nếu có chia gia, thì cũng phải gỡ xuống một mảnh ngói của nhà cũ, rồi tự đi vay mượn tích cóp, tìm đất cất nhà, nhưng việc như thế vốn dĩ hiếm hoi. Huống chi, ai lại hấp tấp dựng nhà như vậy chứ.
“Cái nhà này đúng là do thằng bé Thừa dựng nên đấy à? Dù chỉ có mấy gian phòng, nhưng mà nhìn cái sân phía sau kìa, nếu dọn dẹp tươm tất, có thể trồng được không ít rau củ đấy!”
“Hầy, mượn bạc thì có gì đáng ghen tị? Nghe bảo nó vay tiền nhà họ Lý trên trấn. Cả Lí chính cũng bỏ ra mười lượng bạc cho nó vay nữa kìa! Không biết sau này bọn họ định trả kiểu gì.”
“Mười lượng bạc? Lí chính cũng phải góp tiền? Vậy cái tiểu viện này chắc phải tốn không ít rồi!”
Người kia lại tiếp tục nói với giọng nửa châm chọc: “Chưa kể đến chuyện khác, nhìn xem cái cổng lớn kia dùng gỗ gì mà tốt thế? Còn nữa, cái tường vây đó cao thế kia! Trong thôn, trừ nhà lí chính ra, e là chỉ có tường nhà nó là cao nhất. Nhà lí chính người đông, xây tường cao còn có lý do. Còn bọn họ chỉ có hai đứa bé trai, ai lại thèm trèo tường mà phòng chi cho khổ? Bộ sợ người trong thôn ăn trộm chắc?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT