Ngụy Thừa chăm chú nhìn, nhất thời lại không nhận ra người đang đứng trước mặt là Ngụy Lâm Lang—người đã sớm gả chồng.
Nàng mặc một chiếc áo ngắn màu xám cũ kỹ, tóc búi đơn giản theo kiểu phụ nhân, sắc mặt vàng vọt như nến tàn. Một tay ôm bọc đồ, một tay bám chặt vào càng xe lừa, nghẹn ngào van nài:
“Thừa tiểu tử, cô cô nghe nói hiện giờ ngươi có chút của ăn của để. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cô cô gặp chuyện khó, ngươi giúp…”
Ngụy Thừa mặt không biểu cảm, quất roi một cái đã khiến xe lừa chạy xa khỏi, cũng tiện thể đẩy luôn Ngụy Lâm Lang—người mượn cớ cầu xin mà thực ra chỉ muốn đòi tiền—ra phía sau.
Ngụy Lâm Lang như phát điên, dù có thiếu bạc, dù có túng quẫn, người nàng không nên tìm đến nhất chính là hắn.
Nhớ năm đó cũng là vào một ngày đông buốt giá như hôm nay, Ngụy Lâm Lang và lão bà tử nhà họ Ngụy vì thèm ăn mà đến áo bông, giày bông cũng không để dành cho hắn, để hắn đi chân trần ra đồng hoang lượm đậu rơi nhà phú hộ.
Cũng vì thế, hắn bị nhiễm lạnh, ho ra máu suốt mấy ngày không thuyên giảm. Về sau, để kiếm sống, hắn vào rừng săn thỏ, may mắn thay lại cứu được Quán Quán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT