“Khương Tiểu Lâu, ngươi vẫn chưa chịu nhận tội sao?”

Giới kiếm của Giới Luật Đường - Kiếm Tông đánh mạnh xuống, máu nhuộm ướt áo trắng của Khương Tiểu Lâu nhưng lưng nàng vẫn thẳng tắp. Nàng gắng gượng phun ra hai chữ: 

“Không nhận.”

“Nghiệt đồ này!” Trưởng lão Giới Luật Đường còn chưa lên tiếng, Kiếm Tôn đã giận đến tím mặt, “Ăn cắp trọng bảo, đả thương sư muội, đến lúc này còn không chịu nhận tội. Ngươi thật to gan!”

Một vị trưởng lão bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Tôn chủ, xin bớt giận. Hành vi như thế, xem ra là trời sinh tâm địa độc ác, không thể trách tôn chủ dạy dỗ không nghiêm.”

“Đúng vậy, còn tưởng là một hạt giống tốt, ai ngờ lại nhìn lầm.”

“Băng Hỏa song linh căn, dù là Thiên linh căn thì sao? Linh căn xung đột, chẳng qua là phế vật trời sinh, chỉ tại phát hiện quá muộn mới may mắn vào được nội môn.”

Lời chê bai tứ phía cứ thế dội xuống như mưa. Khương Tiểu Lâu quỳ dưới đất, đầu không cúi mắt không rơi lệ.

Không ai thấy bên cạnh nàng còn một thân ảnh nhỏ nhắn, dáng vẻ non nớt nhưng gương mặt giống hệt nàng. Tiểu Khương Tiểu Lâu đang giận đến mức không nói nên lời, bất lực đến phát cuồng.

“Nếu ngươi làm thì nhận đi! Không làm thì giải thích! Giải thích không được thì ít nhất cũng xin tha với sư tôn chứ! Ngươi đầu óc có vấn đề đúng không?!”

Không một ai phát hiện sự tồn tại của nàng, cũng không ai nghe thấy tiếng hét giận dữ đầy uất ức. Mà Khương Tiểu Lâu lớn đang quỳ kia càng không để ý đến “bản thân” nhỏ tuổi hơn.

Khương Tiểu Lâu mười hai tuổi nhỏ nhắn ngồi bệt xuống đất, chán nản: “Thôi, muốn làm gì thì làm. Ta mặc kệ ngươi.”

Đây là cảnh đầu tiên mà Khương Tiểu Lâu nhìn thấy khi bước vào “vấn tâm lộ” của Kiếm Tông.

Trước khi bái sư, nàng đã hỏi thăm quy trình thu đệ tử của Kiếm Tông. Đầu tiên là kiểm tra linh căn, tiếp theo là vấn tâm, rồi mới đến các phong chọn đồ đệ chính thức.

Khương Tiểu Lâu dùng mưu mẹo lừa được mười lượng bạc, lần mò đến dưới chân núi Kiếm Tông, không ngờ lại thật sự kiểm tra ra bản thân có Băng linh căn cực phẩm ngàn người khó gặp, đang định vui mừng thì lại thất bại ở bước “vấn tâm”.

“Vấn tâm” là khảo nghiệm nội tâm, cũng chính là thử thách chấp niệm. Có người nhìn thấy kẻ thù khắc cốt ghi tâm, có người nhìn thấy vàng bạc đầy đất, lại có người mộng thấy dung nhan tuyệt sắc. Khương Tiểu Lâu từng nghe kể đủ kiểu kết cục kỳ lạ. Tình huống của nàng dường như cũng không có gì đặc biệt — chỉ có điều, từ đầu đến cuối, nàng chỉ là người đứng xem, mà còn phải theo sát một người khác.

Người đó là một Khương Tiểu Lâu khác.

Cảnh đầu tiên nàng thấy chính là đại điển thu đồ đệ của Kiếm Tông. Khương Tiểu Lâu kia thuận lợi vượt qua “vấn tâm lộ”, khi vào đại điện trên đỉnh núi thì cộng minh với bảo kiếm trong điện, bị phát hiện là Trời Sinh Kiếm Tâm.

Chín vị phong chủ đều giành giật muốn thu nhận, cuối cùng Kiếm Tôn — phong chủ Quân Huyền Phong — trực tiếp đứng dậy áp đảo mọi người, nhận nàng làm quan môn đệ tử.

Năm đầu sau khi bái sư, nàng ấy kiếm tâm thanh minh, tu hành không hề gặp bình cảnh, nhập môn chưa đầy một năm đã phá ba cảnh, trở thành thiên tài danh chấn toàn tông. Nếu không xảy ra bất ngờ tương lai ắt phi thăng.

Lúc này Khương Tiểu Lâu còn tưởng đây là khảo nghiệm tâm cảnh, định tìm cách phá cục. Nào ngờ, câu chuyện bắt đầu vỡ vụn.

Năm thứ hai sau bái sư, Khương Tiểu Lâu người vốn mang Băng linh căn cực phẩm lại đột ngột thức tỉnh thêm Hỏa linh căn cực phẩm!

Dù không hiểu sâu về tu hành, nàng cũng biết điều này có nghĩa gì.

Linh căn xung đột, tu hành trở nên vô cùng khó khăn. Thiên tài năm nào lập tức biến thành phế vật nổi tiếng.

May thay nàng ấy vẫn là tiểu sư muội của Quân Huyền Phong, có sự che chở của sư môn không đến nỗi thảm hại.

Nhưng rồi điều khiến nàng há hốc mồm xảy đến, sư phụ Kiếm Tôn của "nàng" đột ngột “mở cửa lần hai” thu nhận thêm một tiểu sư muội cũng là Trời Sinh Kiếm Tâm có linh căn cực phẩm!

Kể từ đó bi kịch của nàng ấy bắt đầu.

Hai người, cùng là Thiên linh căn, cùng là Trời Sinh Kiếm Tâm — một người thiên tư tu hành thông thuận, một người thì rơi vào bế tắc. Tất cả đều đem hai người ra so sánh, nàng ấy luôn là người thua cuộc.

Ai cũng cho rằng nàng ấy ghen ghét tiểu sư muội.

Cùng xuống núi trừ yêu, tiểu sư muội bị thương, liền là nàng hãm hại. Gây họa thì chỉ có nàng bị trách. Nàng vất vả cầu được đan dược, pháp bảo, cuối cùng đều lọt vào tay tiểu sư muội. Ngay cả sư phụ và các sư huynh cũng tin nàng ghen ghét thiên tư của tiểu sư muội.

Khương Tiểu Lâu trong ảo cảnh không giỏi biện hộ, chỉ biết im lặng cố gắng lấy lòng mọi người. Cảnh tượng ấy khiến Khương Tiểu Lâu bên ngoài ảo cảnh tức đến phát điên.

Ban đầu nàng thật sự phẫn nộ, muốn túm tai bản thân trong ảo cảnh mà mắng. Nhưng mắng mãi cũng mệt, cuối cùng đành bất lực thở dài. Trừ lúc thật sự “ngốc đến không chịu nổi”, nàng cũng lười để ý thêm.

Giận này tranh không được!

Nàng trong lòng vừa mắng vấn tâm lộ quá tàn nhẫn, vừa cắn răng nhìn hết một đời của chính mình.

Thật ra cũng không dài — tu sĩ Kim Đan sống được ba trăm năm nhưng Khương Tiểu Lâu kia chưa sống tới trăm tuổi đã chết.

Bị kết tội cấu kết Ma tộc, bị Kiếm Tông trục xuất, bị Kiếm Tôn phế bỏ tu vi, đánh 50 trượng ở Giới Luật Đường, cuối cùng bị chém một kiếm trong thủy lao — hồn phi phách tán.

Mà cùng lúc đó, trong môn đang mở tiệc chúc mừng tiểu sư muội và đại sư huynh kết đạo lữ. Nghe đâu Kiếm Tôn cũng vì việc này mà tâm tình cũng tốt lạ thường.

Mấy chục năm trôi nhanh như gió, Khương Tiểu Lâu chỉ kịp nắm đại khái. Cả hành trình trong ảo cảnh, nàng mơ mơ hồ hồ, chỉ có cảm giác nhát kiếm cuối cùng kia như thật sự chém lên hồn phách nàng, đau đến tận xương tủy.

Sau đó Khương Tiểu Lâu trong ảo cảnh liền chết.

“Á—! Đau, đau, đau!”

Khương Tiểu Lâu bật người dậy, ôm đầu, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ngồi tựa vào một gốc cây bên đường.

Một thiếu niên nho nhã, tươi cười dịu dàng đang quan tâm hỏi: “Sư muội, ngươi tỉnh rồi?”

Người này dung mạo tuấn mỹ, mắt đào hoa ẩn ẩn ánh sáng như thể câu hồn người khác. Khi hắn cười, dáng vẻ hòa nhã dễ gần khiến người ta bất giác muốn lại gần.

“Ta…” Khương Tiểu Lâu giật mình, theo bản năng lùi lại, đầu đập vào thân cây, “Ta vừa rồi… ngủ quên sao?”

“Đúng vậy,” thiếu niên gật đầu, “Thí luyện thu đồ đệ vẫn đang tiếp tục. Ngươi có thể đi tiếp.”

Khương Tiểu Lâu vội vàng cúi đầu, nở nụ cười cảm kích: “Đa tạ sư huynh.”

“Không cần khách sáo.” Hắn khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Khương Tiểu Lâu lặng lẽ nhìn theo.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, nàng đã nhận ra hắn là ai.

Vân Chiêu — nhị sư huynh của Quân Huyền Phong, người ôn hòa nhất cũng là kẻ lạnh lùng nhất.

Trong ảo cảnh, khi nàng mới nhập môn ai cũng đối xử tốt với nàng chỉ có Vân Chiêu luôn giữ khoảng cách. Sau này khi linh căn xung đột, cũng chỉ có hắn vẫn không thay đổi thái độ.

Chính vì thế, nàng từng ảo tưởng, từng mong chờ, từng ngốc nghếch tìm cách tiếp cận, hy vọng mình là người đặc biệt với hắn. Kết quả là bị hắn thẳng thừng vả mặt.

Vân Chiêu đối xử với ai cũng giống nhau — ba phần tốt. Với nàng, cũng chỉ ba phần, không hơn ai một chút.

Nàng muốn nhiều hơn thì đành phải trả giá, mất đi những gì đã có.

“Khương sư muội, ngươi thật tự mình đa tình.”

“Phế vật như ngươi, làm sao có thể so với tiểu sư muội?”

“Nếu ngươi tự xin rời khỏi Kiếm Tông, có lẽ còn sống thêm được vài ngày.”

Thanh âm lạnh lùng đó vẫn còn văng vẳng bên tai, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng ban nãy.

Là mộng? Là huyễn?

Khương Tiểu Lâu lặng lẽ quay lại “vấn tâm lộ” tiếp tục bước về phía trước.

Lần này sương mù trước mắt tan ra, nàng nhìn thấy vàng bạc, châu báu, linh thạch linh bảo khắp nơi, suýt chút nữa sáng cả mắt.

Khương Tiểu Lâu nắm chặt tay, kiên quyết bước tới, tự nhủ trong lòng:

[Ngươi đến đây là để cầu tiên, tìm đường trường sinh, Khương Tiểu Lâu! Vàng bạc thì tính là gì!]

Chờ nàng đi ngang qua ngọn Kim Sơn, lại đi thêm một đoạn nữa, đã đến nơi lão ăn mày từng nuôi lớn nàng, ông đang đứng đó cười với nàng.

Khương Tiểu Lâu vẫn giữ ánh mắt thẳng tắp, bước tiếp về phía trước.

Ba năm trước, sau khi lão ăn mày qua đời, chính nàng đã tự tay an táng ông. Nàng cắt cỏ dựng lên một cỗ quan tài mỏng, không để ông phơi xác nơi hoang dã. Trước khi vào Kiếm Tông, nàng vẫn còn nhớ đã thắp ba nén hương cho ông.

Người chết không thể sống lại, điều đó Khương Tiểu Lâu hiểu hơn ai hết.

Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng bóng dáng lão ăn mày chợt thay đổi – từ hiền từ nhìn nàng chuyển thành vươn tay về phía nàng, như thể đang cầu cứu.

Khương Tiểu Lâu cắn răng, vững vàng bước đi.

Đột nhiên, màn sương trắng tan biến, trước mắt là một gác mái nhỏ, đã có vài người đứng đó, đều mặc y phục đệ tử Kiếm Tông. Có người nói với nàng:

“Chúc mừng sư muội đã vượt qua Vấn Tâm Lộ.”

“Cùng vui cùng vui.” Khương Tiểu Lâu cười chắp tay, rồi hòa vào đám đông.

Thấy nàng tới, một thiếu niên nhảy ra:

“Hắc nha đầu, sao ngươi tới chậm vậy?”

“Chân ta ngắn đấy.” Khương Tiểu Lâu trợn mắt không chút khách khí, thấy có người đang nhìn về phía họ, liền nhíu mày, “Ngươi yên lặng chút, đừng làm phiền ta.”

Thiếu niên kia tên là Tống Minh Nghiệp, là người nàng quen ở cửa Kiếm Tông, miễn cưỡng xem như nửa đồng hương, thậm chí có thể là nửa bạn thân.

Trong giấc mơ cũng là như vậy, Tống Minh Nghiệp và Khương Tiểu Lâu giao tình sâu đậm, là một trong số ít người vẫn còn qua lại với nàng sau khi linh căn gặp vấn đề. Sau đó, hắn cũng giúp nàng rất nhiều nhưng vì thế mà bị liên lụy. Khương Tiểu Lâu chết rồi, Tống Minh Nghiệp bị Kiếm Tông sung làm lao dịch đào quặng.

Nghĩ đến đây, Khương Tiểu Lâu cảm thấy áy náy.

Hiện tại Tống Minh Nghiệp vẫn còn là thiếu niên lanh lợi, bị nàng trừng mắt cũng không tức giận, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Những người đã đến không ai nói chuyện, chắc không muốn để lại ấn tượng xấu trong đại điển thu đồ đệ. Khương Tiểu Lâu cũng thảnh thơi suy nghĩ về cảnh trong mộng kia.

Khi nàng nói nàng đã ngủ, Vân Chiêu cũng không phủ nhận. Nếu đoạn sau nàng trải qua mới là ảo cảnh thì phần trước quả thực không phải khảo nghiệm trí tuệ, mà là một giấc mộng kéo dài cả trăm năm, tuy thời gian thực tế trôi qua không lâu.

Nhưng có giấc mộng nào chân thật đến thế sao?

Nghe nói tu chân giới có người có thể biết trước thiên cơ, thế gian cũng truyền tụng truyền thuyết "Đại mộng thiên thu", chẳng lẽ nàng vô tình nhìn thấy tương lai của chính mình?

Cái tương lai vừa thảm hại vừa yếu đuối, đánh cũng không tỉnh ấy, thật sự là cuộc đời nàng sao?

Nàng — không — muốn — như — vậy!

Khương Tiểu Lâu kinh hãi nhớ lại giấc mộng dài dằng dặc kia, lại càng kinh hãi phát hiện nàng nhớ rất rõ từng chi tiết – từ lúc nhập môn đến lúc chết, tất cả ký ức đều khắc sâu trong đầu nàng, thậm chí còn rõ hơn ký ức thật của bản thân.

Giống như hiện tại, nàng hoàn toàn có thể nhớ lại cảnh Khương Tiểu Lâu trong mộng vượt qua cửa ải thứ hai, lúc ấy gác mái này còn chưa có nhiều người đến vậy!

Khương Tiểu Lâu trong mộng là người đầu tiên vượt qua Vấn Tâm Lộ, còn nàng bây giờ tới nơi thì người ta đã tụ tập đông đủ rồi.

Chẳng lẽ điều này chứng tỏ nàng sẽ không trở thành người kia?

Không! Nàng tuyệt đối không thể biến thành người đó!

Khương Tiểu Lâu siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm – bất kể giấc mộng kia là gì, nàng tuyệt đối không sống cuộc đời như vậy! Cho dù đó là số mệnh, thì nàng đến Kiếm Tông, vốn là để nghịch thiên cải mệnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play