Khương Tiểu Lâu đang múa bút thành văn.
Bên trong bia kiếm ẩn chứa đạo vận, hòa cùng những đạo tàng nàng đã đọc trong thời gian qua mà cộng hưởng, va chạm lẫn nhau, lĩnh hội như thể không cần trả giá, cứ thế tuôn trào ra bên ngoài. Nếu Khương Tiểu Lâu muốn, nàng có thể dựa vào sự lĩnh ngộ từ văn bia mà viết ra ba loại pháp môn là Luyện Chùy, Luyện Đan, và Kiếm Đạo.
Chừng đó đã đủ khiến người khác kinh ngạc, lọt vào top mười cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng Khương Tiểu Lâu vẫn cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.
Pháp môn chung quy chỉ là thứ bậc thấp, nếu xét đến cảnh giới cao hơn của kiếm đạo, thì trong pháp môn cần có phần đạo lý tương ứng, mới có thể tỏa sáng trong bài thi văn. Nhưng dù là như vậy, nàng vẫn cảm thấy như còn thiếu điều gì đó. Vì thế, ngay khi đã có thể hiểu và viết ra pháp môn kiếm đạo, Khương Tiểu Lâu vẫn cố kéo dài thời gian ngộ đạo, cuối cùng mới tìm ra được đáp án cho chính mình.
May mắn thay là nhờ những đạo tàng trong Tàng Thư Các, giúp Khương Tiểu Lâu có sức chịu đựng và khả năng thấu hiểu đạo vận vượt xa người khác. Nhưng nếu không phải trong suốt một tháng qua mỗi ngày nàng đều kiên trì tu hành đạo tàng, thậm chí còn đọc nhiều hơn cả quy định 30 bản của Lâm Thù, thì nàng cũng tuyệt đối không thể đạt được đến trình độ này.
Trong sân thi chỉ còn lại âm thanh sột soạt của bút viết. Những đệ tử đã hoàn thành bài thi lần lượt nộp bài, có người nét mặt đầy tiếc nuối — hắn ngộ đạo rất nhanh, nhưng vì quá hấp tấp, sợ không kịp viết xong trong hai canh giờ, nên bài viết không có trật tự trước sau, càng không nói đến cao thấp nông sâu.
Từng người một lục tục nộp bài rời đi, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến những người vẫn đang viết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT