Ba chiếc ghế bay nhanh như chớp, cuối cùng cũng hạ xuống đỉnh Chú Kiếm Phong.
Phong chủ Chú Kiếm Phong chậm rãi đáp xuống, Lâm Thù thì bình tĩnh đứng một bên, còn Khương Tiểu Lâu… bước đi loạng choạng, đầu óc choáng váng, chẳng phân nổi đông tây nam bắc.
Có nhà ai mà ghế ngồi lại có thể xoay 360 độ giữa không trung, còn kiêm luôn trò chạm đất như tàu lượn thế kia?
Hàng Chú Kiếm Phong sản xuất, quả nhiên đáng đồng tiền bát gạo!
Phong chủ ung dung lên tiếng: “Quen dần đi, sau này mấy cái ghế đó sẽ là pháp khí di chuyển của các ngươi đấy.”
Khương Tiểu Lâu: …
Giờ mà chạy trốn còn kịp không?
Lâm Thù vẫn điềm nhiên như không, còn chắp tay nói: “Tạ phong chủ.”
Phong chủ chẳng hề có vẻ gì là bị cảm động bởi sự lễ phép đó, ngược lại còn nắm tay Khương Tiểu Lâu, vừa dẫn đường vừa giải thích:
“Trận pháp bên ngoài Chú Kiếm Phong luôn thay đổi, các ngươi phải học cách phá trận trước mới có thể tự do ra vào sơn môn.”
“Người trong phong không nhiều, ngoài động phủ của các sư huynh ra cũng không có chỗ nào đặc biệt để đi. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được vào hậu sơn.”
Khương Tiểu Lâu tò mò hỏi: “Tại sao ạ?”
“Hậu sơn… có thứ rất đáng sợ.” Phong chủ đáp, giọng đầy bí hiểm.
Khương Tiểu Lâu không rõ hắn là đang dọa chơi hay nói thật, đang định hỏi tiếp, thì đột nhiên trong lòng chấn động.
Một thanh phi kiếm xé gió bay tới, đâm xuyên qua đầu phong chủ Chú Kiếm Phong, xuyên ra sau gáy rồi tiếp tục bay đi!
Phong chủ vẫn còn đang nói, nhưng đầu hắn đã nổ tung, máu thịt đỏ trắng văng tung tóe khắp nơi.
Khương Tiểu Lâu: ???
Khương Tiểu Lâu: !!!
Nổ rồi! Sư phụ mới nhận liền nổ tung trước mặt nàng!
Không chỉ nàng, Lâm Thù cũng chết lặng, cả hai cứ thế ngơ ngác nhìn thi thể không đầu đổ sập xuống đất.
Hai chân Khương Tiểu Lâu run bần bật, nàng bỗng bắt lấy tay Lâm Thù, quyết đoán nói: “Chạy mau!”
Lâm Thù còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Khương Tiểu Lâu kéo chạy trốn vào bụi cỏ, còn bịt miệng lại, hai người nằm rạp xuống đất, trơ mắt nhìn thi thể không đầu ấy bật dậy, phi kiếm vừa đâm xuyên đầu hắn đã vòng ngược lại.
Khương Tiểu Lâu sợ đến chân mềm nhũn, vẫn không quên lầm rầm cầu khấn:
“Sư tôn ngài yên tâm, nếu đồ nhi sống sót, năm nào cũng sẽ đến thăm mộ ngài, thanh minh Đoan Ngọ ba nén nhang đầy đủ, cầu ngài an nghỉ… A di đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn… Đừng tới đây! Ngài đừng tới đây a!”
Phi kiếm kia bay vòng vòng rồi lơ lửng trước mặt Khương Tiểu Lâu.
“Khụ… Cái đó… Xin lỗi, dọa hai người rồi phải không?”
Khương Tiểu Lâu và Lâm Thù càng siết chặt nhau hơn, đầu óc trống rỗng, run lẩy bẩy.
Chẳng lẽ hôm nay nàng chết ở đây thật sao?! Bao cố gắng sống còn trước giờ chẳng lẽ đều uổng phí?!
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, ta là đại sư huynh của Chú Kiếm Phong…”
Chưa nói hết câu, giọng nói kia đột nhiên hét thảm một tiếng, phi kiếm loạng choạng rồi rơi xuống đất.
Hoàng… Hoàng tước núp sau lưng?!
Khương Tiểu Lâu còn chưa kịp hiểu lời giải thích là gì, đã nghe tiếng phong chủ từ xa vọng tới:
“Ta cho ngươi loạn thả phi kiếm này! Ta cho ngươi mưu hại sư phụ này! Ngươi thử xem con rối của ta có phải không đáng tin không?!”
Một giọng đầy ấm ức vang lên: “Là tại sư tôn người làm mà! Aaaa đừng đánh! Con sai rồi sư tôn, con sai rồi!”
Chỉ thấy phong chủ Chú Kiếm Phong đang nắm tai một thanh niên lôi tới, người kia vừa bị kéo vừa van xin tha thứ.
“Nếu tiểu sư muội ngươi bị ngươi dọa ra chuyện gì, tối nay ngươi lên Tàng Thư Các đứng lộn ngược cho ta!”
“... Sư tôn?” Khương Tiểu Lâu vẫn còn nơm nớp lo sợ, theo bản năng kéo Lâm Thù lùi lại một bước.
Phong chủ quay sang cười hiền với nàng: “Đừng sợ, chỉ là con rối của vi sư bị tên phá của này đem ra thử kiếm thôi.”
“Ngài… đừng tới đây.” Khương Tiểu Lâu vẫn giữ cảnh giác. “Ngài chứng minh đi, ngài không phải con rối.”
“Chứng minh? Không cần chứng minh đâu, vì vi sư hiện giờ đúng là con rối đấy.”
Phong chủ nghiêng đầu, cười tươi khiến người rợn tóc gáy, rồi… cái đầu tốt lành kia rơi xuống đất, còn xoay vòng một cái giữa không trung.
Khương Tiểu Lâu tối sầm mặt mày, bấu chặt tay Lâm Thù mới không ngất xỉu tại chỗ.
Nàng thật sự leo lên thuyền của một đám điên rồi phải không?
Thanh niên bị nắm tai kia thừa cơ thoát khỏi ma trảo, mặt đầy uất ức — dọa người rõ ràng là sư phụ mà!
…
“Đến gặp các sư huynh của ngươi nào.”
Trước mặt Khương Tiểu Lâu là một hàng thanh niên đang đứng — đúng vậy, không sai, Chú Kiếm Phong dương thịnh âm suy tới mức không có nổi một nữ đệ tử, toàn bộ là nam thanh niên dương cương ngút trời.
“Đại sư huynh Tư Đồ Khắc, chùy tu.”
“Nhị sư huynh Diêm Vô Tình, cũng là chùy tu.”
“Tam sư huynh Lục Nhất Đao, vẫn là chùy tu.”
“Tứ sư huynh Mạnh Vô Úy, đương nhiên cũng chùy tu.”
“Ngũ sư huynh Lâm Vô Tranh, vẫn là chùy tu.”
Khương Tiểu Lâu: …
Ngươi gạt quỷ à?!
Đại sư huynh dùng kiếm đâm xuyên qua đầu sư phụ đứng lắc lư trước mắt nàng suốt nãy giờ, sao bỗng chốc lại biến thành chùy tu được?
Nhà ai dùng chùy mà lại có hình dáng trường kiếm hai đầu?!
Tam sư huynh thì khỏi phải nói, “cây chùy” kia rõ ràng là một cây đao to bản. Còn ngũ sư huynh thì quá đáng hơn nữa, không thèm ngụy trang gì, vác luôn lang nha bổng ra ngoài!
Khương Tiểu Lâu vừa mắng thầm trong lòng, vừa ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi từng người một.
Đại sư huynh Tư Đồ Khắc hoạt bát hiền lành, lễ gặp mặt là một chiếc nhẫn trữ vật.
Nhị sư huynh Diêm Vô Tình mặt lạnh như băng, lễ gặp mặt là một chiếc nhẫn trữ vật.
Tam sư huynh Lục Nhất Đao chất phác dễ gần, lễ gặp mặt là một chiếc nhẫn trữ vật.
Tứ sư huynh Mạnh Vô Úy lông mày rậm, mắt to, lễ gặp mặt là một chiếc nhẫn trữ vật.
Ngũ sư huynh Lâm Vô Tranh ý cười dịu dàng, lễ gặp mặt là một chiếc nhẫn trữ vật.
Chỉ trong chớp mắt, trước mặt Khương Tiểu Lâu đã xếp thành một hàng nhẫn trữ vật giống hệt nhau.
Khương Tiểu Lâu: …
Chẳng lẽ Chú Kiếm Phong có nghề chính là làm nhẫn trữ vật để bán?
Phong chủ Chú Kiếm Phong từ tốn cười nói: “Mở ra xem thử đi.”
Bên trong còn có gì nữa sao?
Khương Tiểu Lâu nghe theo, lần lượt nhỏ máu nhận chủ từng chiếc nhẫn. Đến khi nhìn thấy đồ vật bên trong, nàng lập tức choáng váng.
Nhẫn của đại sư huynh chất đầy linh thạch, lại còn là linh thạch phát sáng bảy màu — nhìn là biết cực phẩm.
Nhẫn của nhị sư huynh chứa đầy bình sứ gắn nhãn khác nhau, từ đan dược nhất phẩm đến ngũ phẩm đều có, đủ loại màu sắc.
Nhẫn của tam sư huynh bên trong toàn là bùa tím viết chú, chỉ riêng chất liệu lá bùa cũng đã vô cùng quý giá.
Nhẫn của tứ sư huynh là một pháp bảo hình Chu Kiếm.
Trong nhẫn Ngũ sư huynh tặng không có gì, nhưng dung lượng chứa bên trong thì lớn gấp mấy lần mấy cái còn lại!
“Cái này… ta không thể nhận được!” Khương Tiểu Lâu nuốt nước miếng đánh ực, vội vàng đặt nhẫn trả lại.
Nói không động tâm thì là nói dối, nhưng nàng vẫn tự biết mình là ai — nhận đại lễ như thế, nàng có tài đức gì mà xứng?
Chỉ một lọ cực phẩm Uẩn Linh Đan thôi đã đủ khiến nàng bán cả bản thân cũng chưa chắc mua nổi. Theo những gì nàng hiểu được trong giấc mộng, ngay cả đệ tử dưới trướng Kiếm Tôn của Quân Huyền Phong cũng phải tranh nhau vì một lọ thượng phẩm đan dược. So ra, Chú Kiếm Phong quá mức xa hoa rồi, nhận không nổi thật sự.
“Khách sáo cái gì.” Phong chủ hừ một tiếng cười, “Sau này ngươi sẽ biết, mấy sư huynh ngươi đều là chó nhà giàu, không đào sạch chúng thì đúng là có lỗi với vi sư.”
“Đúng đúng!” Tam sư huynh Lục Nhất Đao cười hiền lành, “Sư huynh ta đây còn nhiều lắm, cứ đào, cứ đào.”
Nhìn qua hắn có vẻ là người bình thường nhất trong năm vị sư huynh — khuôn mặt hiền hậu, dễ quên, tiêu chuẩn đại chúng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, thanh đại đao sau lưng cũng lấp lánh hàn quang.
Diêm Vô Tình lạnh lùng bổ sung: “Cứ nhận đi.”
Lâm Vô Tranh thì cười nhè nhẹ: “Bọn ta là khí tu, sao có thể để giống đám kiếm tu nghèo rớt mồng tơi kia được?”
Khương Tiểu Lâu bỗng thấy đầu gối tê rần — cảm giác đau đớn trong giấc mộng dội về.
Nàng còn hơi chần chừ, nhưng nghĩ lại thì bản thân chẳng có gì đáng để người ta lợi dụng, thôi thì cũng đừng suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, nàng dứt khoát nhận lấy:
“... Đa tạ các sư huynh!”
Một bàn tay đeo đầy nhẫn, Khương Tiểu Lâu bỗng thấy bản thân đã lĩnh hội được chân lý của “chó nhà giàu”.
Phong chủ Chú Kiếm Phong cười nhàn nhạt, tiếp lời:
“Tiểu Lâu sau này chính là thủ tịch đệ tử của Chú Kiếm Phong, kiêm phó phong chủ. Các ngươi không có ý kiến chứ?”
Nghe vậy, Tư Đồ Khắc lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Sư tôn!”
Phong chủ dường như đã đoán trước, thản nhiên nói:
“Chỉ là thông báo các ngươi một tiếng, có ý kiến cũng phải nhịn.”
Tư Đồ Khắc ngậm miệng, nuốt lời định nói vào trong, lo lắng nhìn về phía Khương Tiểu Lâu.
Cùng lúc đó, Lục Nhất Đao ánh mắt cũng hơi trầm xuống, Diêm Vô Tình khoanh tay đứng bên cạnh, vẻ mặt vẫn không biểu cảm nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt lên người Khương Tiểu Lâu.
Ngay cả Lâm Thù, lông mày cũng nhíu lại không dấu vết.
Khương Tiểu Lâu vẫn còn chìm trong niềm vui được “phất lên” quá bất ngờ, hoàn toàn không cảm nhận được dòng sóng ngầm đang cuộn trào quanh mình hoặc đúng hơn là, nàng không hề ý thức được điều này có nghĩa gì.
Nàng chỉ cưỡi ngựa xem hoa nhìn thấy cuộc đời trong mộng một lần, chưa từng tiếp xúc thực tế với công pháp hay hiểu biết gì, càng không có kinh nghiệm rèn luyện.
Thế nhưng thủ tịch đệ tử của các phong trong Kiếm Tông không chỉ đơn thuần là địa vị hay cơ duyên, mà còn là trách nhiệm.
…
“Giải tán giải tán.” Phong chủ vỗ tay nói, “Tặng lễ gặp mặt xong rồi, ai làm gì thì làm đi.”
Tư Đồ Khắc hỏi: “Sư tôn, còn vị sư đệ này thì sao?”