Tiếng xiềng xích va chạm không ngừng vang lên, lúc thì lanh lảnh, lúc lại nặng nề, còn âm thanh kéo lê trên mặt đất thì lúc có lúc không, phối hợp với làn hắc khí dày đặc bao phủ khắp tòa thành khiến nơi này chẳng khác gì âm phủ trong truyền thuyết, quỷ dị đến rợn người.
Nếu người chết rồi đều phải đến một nơi tôn thờ Trọng Hoa như thần linh thì Khương Tiểu Lâu cảm thấy mình nhất định phải cố sống thêm vài năm nữa, tốt nhất là sống lâu bằng trời.
Mà hiện tại, Khương Tiểu Lâu đang lấy một tư thế vô cùng kỳ lạ mà tiến về phía trước.
Bởi vì tầng vải bố phòng hộ quá dày, nàng buộc phải dang tay dang chân ra khi di chuyển, đầu quấn vải kín mít thành một khối tròn như bánh chưng chỉ để lộ ra đôi mắt sáng long lanh.
Vân Thất đi phía sau nàng, không biết từ đâu lôi ra một cây quạt xếp, tỏ ra bộ dạng rảnh rỗi vô tư.
“Ngươi thật sự không cần ta đi trước thăm dò?”
“Đây là thí luyện của ta.” Khương Tiểu Lâu ồm ồm đáp, “Hơn nữa ngươi cũng không nhìn thấy…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT