Vừa nói, Lạc Thạch Chân vừa nhè nhẹ vỗ về lưng Lục Thu Cẩn, như đang giúp hắn thuận khí — giống như cách mà cậu từng được bà ngoại dỗ dành lúc khó chịu.
Dù không chắc điều đó có giúp gì không, nhưng chí ít, lúc cậu không khoẻ, bà ngoại vẫn luôn làm như thế.
“Là tôi hái đấy, tại vì chúng trông thật đẹp.” Lục Thu Cẩn tựa hẳn vào người Lạc Thạch Chân.
Cảm giác ấy thật kỳ diệu — hơi ấm thuộc về một người khác xuyên qua lớp áo mà truyền đến, khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm chân thành. Nhưng hắn lại ti tiện đến mức chỉ muốn lợi dụng cậu.
Giống như trong huấn luyện ngày trước, hắn đã từng muốn đợi đến khi Lạc Thạch Chân mệt lả mới lên thay ca, còn cậu thì chẳng do dự chút nào mà nhận lấy trọng trách của hắn.
Khoảnh khắc đó, Lục Thu Cẩn thậm chí cảm thấy như thể lớp áo hắn đang mặc bị xé toạc, để lộ khuôn mặt tăm tối, kinh tởm bên trong.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn vẫn muốn sống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT