Thanh trường kiếm bên hông rít vang, hắn đưa mắt đảo qua bốn phía, song vẫn không thấy bóng dáng Huyền Yêu đã dẫn dụ hắn đến đây.

Ánh mắt Huyền Ý lướt qua một tia lạnh lẽo, theo bản năng thúc động kiếm bên hông, lại phát hiện tà độc trong cơ thể đã bắt đầu phát tác.

Kẻ nên đến, rốt cuộc sẽ đến. Hắn trầm mặc đứng nguyên tại chỗ, thần sắc vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, dù vào lúc này, dáng vẻ điềm nhiên đó lại chọc giận yêu tộc hai bên.

Làn huyết vụ xuyên qua bả vai trái, Huyền Ý khuỵu gối xuống đất, hung hăng phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi ra tay có phải quá nặng rồi không?”

“Chủ nhân đã dặn, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được, những thứ khác không cần nương tay. Tên này đã sát hại không ít đồng bào ta, hôm nay khó có dịp giải hận, chẳng lẽ còn phải nhân từ sao?” Kẻ nói hóa thành vô số dây leo, đầy những chiếc gai nhọn, hung hăng quật thẳng vào lưng Huyền Ý!

Hắn còn chưa kịp đứng lên đã bị quật ngã xuống đất, lưng đầy máu tươi hòa lẫn yêu khí như sương mù đỏ thẫm.

Mồ hôi lấm tấm thấm đầy trán, vậy mà nét mặt hắn vẫn không hề vặn vẹo vì đau đớn, tựa như một thần minh rơi vào chốn trần tục, khi nhìn lũ yêu quái đang cười nhạo và la ó, trong mắt hắn lại mang theo vẻ thương xót và bi ai.

Nếu năm nghìn năm qua chúng biết giữ mình an phận, đâu đến nỗi bị đày tới chốn hoang vu nóng bức này? Đáng tiếc chúng không hiểu được đạo lý hòa bình cùng tồn tại, cuối cùng chỉ có thể trở thành công cụ bị người khác lợi dụng. Thật đáng thương thay.

Trên người lại thêm mấy vết thương rỉ máu, làn sương yêu đỏ sẫm thấm dần vào các khớp tứ chi Huyền Ý, lần này, đến bò hắn cũng không thể.

Trên đỉnh núi, Cửu Vụ ngồi trên cành cây nơi vách đá cheo leo, tà váy màu hồng nhạt khẽ đung đưa theo gió.

Nàng cụp mắt nhìn bóng người đang bị lũ yêu vây quanh, không thấy được dáng vẻ chật vật hay khốn đốn như mong đợi. Đến tận lúc này, dù không thể đứng dậy, hắn vẫn mang dáng dấp như một vị thần giáng thế đang ngạo nghễ nhìn xuống nhân gian.

Cửu Vụ hứng thú tiêu tan, đứng dậy thản nhiên nói: “Đã không thấy điều ta muốn thấy, vậy thì chấm dứt mọi chuyện đi.”

Trường bào trắng tuyết đã thấm đẫm máu tươi, Huyền Ý chẳng rõ bản thân còn phải chịu đựng bao lâu nữa dưới tay lũ yêu tà, nhưng hắn tin chắc, Huyền Yêu đã dẫn hắn đến đây, tất sẽ xuất hiện.

Vừa nghĩ đến đó, tiếng cười đùa huyên náo của yêu tộc bên tai chợt ngưng bặt. Một trận cuồng phong cuốn theo yêu khí đen đặc và bụi cát ập tới, như muốn nuốt trọn cả thiên địa. Huyền Ý khẽ nheo mắt, trong làn gió cát, hắn trông thấy một thân ảnh mảnh mai đang bước ra, ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ.

Huyền Ý từng tru diệt vô số yêu tà, sao có thể không nhận ra hắc vụ ấy chính là ma tức? Hắc vụ càng dày, ma tức càng cường đại. Chốn này vốn không thuộc về nhân tộc, có yêu có ma cũng chẳng lạ gì. Nhưng điều hắn không ngờ tới là, kẻ toàn thân nhiễm đầy ma tức xuất hiện, lại chính là sư muội mà hắn tưởng hôm nay đã có thể gạt đi mọi ràng buộc trong lòng để an nhiên đối mặt.

Giữa đôi mày mắt Huyền Ý phủ đầy băng sương. Kẻ hắn đợi vẫn chưa đến, lại có một người ngoài ý liệu đến trước.

Cát bụi phả vào mặt, trong làn hắc vụ dày đặc, thân ảnh ấy bỗng lướt qua bên người hắn, như một cơn gió vụt qua.

Trên khuôn mặt vốn luôn lãnh đạm, thần sắc chưa từng dao động của Huyền Ý lần đầu xuất hiện vết rạn — nàng dám…

Hắn gắng nhấc cánh tay đang run rẩy vì trọng thương, chạm vào gò má, nơi đầu ngón tay vương lại một dấu son đỏ tươi.

Vị thiếu chủ tiên môn xưa nay luôn mưu lược vững vàng, ung dung đối diện muôn vạn biến cố, giờ đây hàng mi cũng khẽ run lên vì giận.

Toàn thân bị hắc vụ bao phủ, Huyền Ý không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng vẫn nghe rõ tiếng thét thảm thiết của đám yêu tộc vừa nãy còn ngạo nghễ hò hét.

Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí oi nồng.

Trong đó, hắn còn mơ hồ nghe được giọng nói mềm mại êm tai kia, mang chút bực dọc trách mắng bầy yêu:

“Trừ ta ra, ai cũng không được bắt nạt sư huynh.”

Giả dối đến cực điểm!

Huyền Ý mím chặt môi, giữa hai mày là một nếp nhăn sâu hằn. Mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tính toán của hắn, mà vị sư muội bất ngờ xuất hiện, gan to bằng trời kia, rốt cuộc lại muốn làm gì?

Nàng và Huyễn Yêu kia, chẳng lẽ có liên hệ?

Bên ngoài hắc vụ chợt lặng ngắt. Khi làn khói đen tan đi, Huyền Ý nhìn thấy xác yêu bị cát bụi vùi lấp khắp nơi. Giây tiếp theo, hắn ngã vào hắc ám.

Cửu Vụ đỡ lấy thân thể hôn mê của Huyền Ý, rời khỏi yêu giới. Trong rừng, nàng bắt gặp một nữ tử yêu mị vội vã chạy đến, chỉ thoáng liếc mắt, sát ý trong lòng đã bừng lên.

Ả ảo yêu kia — Huyễn Yêu — nhìn thấy quanh thân Cửu Vụ quấn lấy tầng tầng lớp lớp hắc khí dày đặc, trong lòng lạnh buốt. Ma tức mạnh mẽ như vậy, so với ca ca nơi vực sâu Vô Tận kia cũng chẳng kém bao nhiêu. Nàng ta cảnh giác lùi về sau một bước, toàn thân run rẩy vì sát khí trong ánh mắt Cửu Vụ.

Huyễn Yêu đảo mắt, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người nàng, sao còn không biết kế hoạch đã thất bại? Nhanh chóng nở một nụ cười lấy lòng: “Là Huyễn Nhi có mắt không tròng. Người này đã là người của muội muội, Huyễn Nhi tuyệt đối không dám chạm vào nữa. Mong muội muội thứ tội.”

Lời còn chưa dứt, nhân lúc Cửu Vụ đang cúi đầu chỉnh lại tóc mai rối loạn trên trán Huyền Ý, nàng ta đã lập tức chuồn mất dạng.

Cửu Vụ thu lại ánh nhìn, thu liễm hắc khí quanh thân, đỡ Huyền Ý rời đi.

Trên bầu trời, ánh sáng cũng dần tối lại. Tia nắng chiều cuối cùng xuyên qua cửa động, rọi lên gương mặt kém sắc của kẻ đang hôn mê. Bóng hàng mi dài khẽ lay động nơi mi mắt. Huyền Ý tỉnh lại.

Trong động đá âm u tĩnh mịch, thương tích trên người hắn được băng bó một cách cẩu thả. Người băng vết thương hiển nhiên không hề có kinh nghiệm, băng vải quấn lỏng lẻo, đến cả thuốc trị thương cũng chẳng hề bôi.

Huyền Ý tựa lưng vào vách đá, nơi khóe mắt xếch hơi cụp xuống, mang theo vài phần trầm mặc.

Nhớ lại những điều vừa chứng kiến, hắn trầm mặc chờ đợi người kia. Nàng muốn gì, có lẽ rất nhanh thôi, hắn sẽ rõ.

Nàng đã ở lại Vạn Thụ Tông, lại ở gần hắn đến thế, tu thành ma lực cường đại đến nhường này mà vẫn ẩn nhẫn đến nay mới hiện thân, hắn biết rõ, người như vậy tuyệt không phải hành động nhất thời. Mưu đồ, át hẳn không nhỏ.

Hắn bình thản chờ đợi tại nơi này, cho đến khi ánh chiều tà cuối cùng ngoài cửa động tan biến, ánh sáng cuối cùng cũng rời đi, người hắn muốn gặp mới chịu lộ diện.

Hắn nhìn nàng bước vào trong động, ánh mắt lạnh lùng dõi theo. Ngay khoảnh khắc ấy, giường gỗ cùng một số vật dụng lộn xộn từ trong túi trữ vật lần lượt hiện ra. Cử chỉ vận dụng ma tức của Cửu Vụ vô cùng thuần thục, nhanh chóng sắp đặt mọi thứ ngay ngắn, chân đèn được điểm lên, ánh nến chập chờn khiến sơn động âm u cũng vì thế mà hóa thành một gian phòng đơn sơ.

Nàng đưa tay ra:

“Sư huynh, để muội dìu huynh lên giường nghỉ. Huynh thể hàn, đừng để nhiễm lạnh.”

Ánh mắt Huyền Ý vượt qua nàng, nhìn về chiếc áo lông hồ ly được gấp gọn đặt nơi bàn gỗ. Hắn phớt lờ bàn tay đang đưa ra, chống vào vách đá gắng gượng đứng lên, động tác vừa nhấc người, vết thương liền rỉ máu đỏ tươi.

Ánh mắt Cửu Vụ khẽ tối lại, thu tay về.

“Ngươi muốn gì?” Huyền Ý nhìn thẳng vào mắt nàng, chờ đợi nàng phơi bày lòng dạ thật sự.

Thế nhưng, nàng không đáp. Trong tâm trí hắn cũng không vang lên bất kỳ ý niệm nào. Sơn động tĩnh lặng đến kỳ dị.

Một lúc sau, thanh âm mềm mại khẽ vang lên từ nơi nàng:

“Muội muốn…”

“Huynh.”

Ngón tay Huyền Ý bấu vào vách đá khẽ trắng bệch, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt kia vẫn tĩnh mịch như hồ thu không gợn sóng.

Khoảnh khắc ấy, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ thì ra sự yên lặng khi đối diện nàng lúc trước, không phải bởi nàng đã lắng lòng, mà là kiếm cốt trong thân thể hắn đã xảy ra vấn đề, không thể nghe được tiếng lòng nàng…

Hắn khẽ bật cười: “Gan thật lớn.”

Cửu Vụ khẽ nhướng mày, ngón tay động khẽ, thân thể Huyền Ý nghiêng ngả, nàng vươn tay đỡ lấy, nếu không hắn đã ngã xuống từ lâu.

“Sư huynh đã thành ra bộ dạng này rồi, sao vẫn còn giữ cái dáng vẻ cao cao tại thượng ấy.”

Cảm giác mát lạnh truyền từ đầu ngón tay khiến tim Cửu Vụ đập lỡ nhịp một khắc. Thì ra nhiệt độ nơi đầu ngón tay của sư huynh, cũng giống như con người huynh ấy lạnh thấu xương.

Trái lại, tay nàng lại rất ấm, dù ngoài kia tuyết phủ ngập trời, vẫn không lạnh đi chút nào. Huyền Ý khẽ giật tay, nhưng bị bàn tay nhỏ mềm như lò sưởi của nàng giữ chặt, mấy phần hàn ý cũng nhờ đó mà vơi đi.

“Ta hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc ngươi muốn gì.”

Huyền Ý không hề đặt nặng câu nói trước đó của nàng. Trong mắt hắn, nàng luôn có dã tâm với hắn, điều đó từ lâu hắn đã rõ. Nhưng nàng lại có thể ẩn nhẫn đến tận bây giờ, ma tức mạnh mẽ đến thế. Hắn tuyệt đối không tin thứ nàng muốn chỉ đơn thuần là tình cảm.

Một ma đầu tâm cơ thâm trầm, giỏi che giấu như nàng lại vì thích hắn?

Thật nực cười!

Cửu Vụ ép hắn ngồi xuống giường, dung nhan gần trong gang tấc, nhìn hắn thật lâu, sau đó đắp áo lông hồ ly lên người hắn.

“Muội đã nói rồi, điều muội muốn là huynh.”

“Trước nay… đều là huynh.”

Nàng nói xong, lại cúi đầu nhìn băng vải lỏng lẻo nơi cổ tay Huyền Ý, ánh mắt thoáng hiện chút bất đắc dĩ. Nàng cẩn thận tháo ra, một lần nữa quấn lên tay hắn, vòng này nối tiếp vòng kia, vừa xấu xí, vừa lỏng lẻo. Dưới đáy mắt Cửu Vụ, hoa văn ma văn mơ hồ lan ra.

Ngay khi Huyền Ý tưởng rằng nàng sắp mất kiểm soát mà xé nát băng vải, nàng lại kiên nhẫn tiếp tục quấn quanh cổ tay chàng, từng vòng từng vòng, ánh mắt đầy vẻ cố chấp mà chàng không sao thấu hiểu.

Vết thương chưa được bôi thuốc, máu không ngừng thấm ra, nhuộm đỏ cả giường chiếu vốn sạch sẽ tinh tươm. Sắc mặt Huyền Ý càng lúc càng tái nhợt, mi mắt nặng trĩu, mơ màng khép lại.

Trong khoảnh khắc ý thức tan rã, dường như chàng nghe thấy Cửu Vụ đang nói chuyện với ai đó.

Hệ thống xưa nay vẫn im lặng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng cất giọng:

“Ngươi còn chưa bôi thuốc cho hắn, băng bó như thế thì có ích gì?”

Cửu Vụ nghiêng đầu suy nghĩ, như vừa ngộ ra điều gì:

“Hóa ra còn phải bôi thuốc nữa sao? Bảo sao máu mãi không chịu ngừng…”

Trước khi tới Vạn Thụ Tông, Cửu Vụ từng bị thương, toàn dựa vào mạng lớn mà gắng gượng qua.

Sau khi nhập tông, nàng vẫn luôn ở lại trong môn phái, chưa từng xuống núi, thỉnh thoảng luyện kiếm bị thương, y quan trong tông cũng chỉ truyền linh lực là khỏi, nên vốn chẳng biết phải xử lý vết thương ra sao.

Hệ thống bất lực lên tiếng:

“Ngươi giờ đã mạnh đến vậy, chỉ cần truyền linh lực cho hắn, những vết thương này sẽ lập tức lành lại.”

Nào ngờ Cửu Vụ lại khẽ lắc đầu.

Hệ thống thầm nghĩ: Quả nhiên, nàng chính là không muốn hắn lành thương quá sớm, muốn nhân cơ hội này tiếp xúc gần gũi với hắn nhiều hơn!

Chỉ nghe nàng nói:

“Ta đã nhập ma, linh lực sớm đã bị ma khí xâm nhiễm. Sư huynh… tu hành chính đạo, linh lực vốn thiên nhiên sinh thành, chàng ghét nhất là yêu ma. Hẳn sẽ không mong ma tức xâm nhập kinh mạch.”

Hệ thống đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, vội ngậm miệng. Thì ra là vậy… là nó đã nghĩ xấu cho ký chủ.

Cửu Vụ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Huyền Ý, ánh mắt bỗng lóe lên, trong phút chốc ngây thơ biến thành cố chấp, như ánh sao rơi vào vực sâu.

Sư huynh mà nàng thương yêu, là người thuần khiết, không nhiễm bụi trần nhất trên đời này. Nếu để ma khí nhập thể, làm loạn tâm trí, thì chàng sẽ không còn thanh sạch nữa. Việc đó sư huynh có buồn hay không không quan trọng, quan trọng là, nàng sẽ buồn.

Sau khi thu dọn mọi thứ, Cửu Vụ bước ra khỏi hang, ngồi xuống tảng đá bên ngoài động khẩu.

Hệ thống đợi mãi cũng không thấy nàng quay lại, trái lại, nàng lại khép mắt, bình thản nhắm nghiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play