Nó có chút bất ngờ: “Ký chủ, người không quay về sao?”

Cửu Vụ mờ mịt: “Nhưng trong sơn động kia chỉ có một chiếc giường.”

Dù có quay về… cũng chẳng có chỗ để nghỉ ngơi.

Hệ thống: “Nhưng người bắt hắn tới, chẳng phải là để…”

Cửu Vụ tò mò hỏi lại: “Để làm gì?”

Hệ thống đáp: “Hôm nay người ở giữa sa mạc, chẳng phải vừa gặp đã không chờ nổi mà hôn hắn một cái sao?”

Cửu Vụ trầm mặc hồi lâu, tựa như đang hồi tưởng: “Ta không có… đó chỉ là vô tình chạm phải… chỉ chạm một cái thôi, vậy cũng gọi là hôn sao?”

Hệ thống: “…”

Nó không ngờ, phản diện nữ phụ trong nguyên tác điên cuồng yêu nam chính đến phát cuồng, vậy mà khi nhắc đến chuyện nam nữ lại ngây ngô đến lạ.

Nó vốn tưởng, ký chủ bắt nam chính về, chính là để…

Chết tiệt, sao đầu óc nó lại toàn một màu vàng thế này.

“Nếu không phải vì thế, thì người bắt hắn về làm gì?” Hệ thống khó hiểu.

Cửu Vụ ngẩn ngơ: “Đương nhiên là để cùng hắn ở bên nhau, sống cảnh song túc song phi, như nữ chính vậy, cùng hắn làm phu thê.”

“Làm phu thê thế nào?” Hệ thống truy hỏi.

Không phải nó lắm lời, mà thật sự rất hiếu kỳ. Ký chủ thoạt nhìn như chẳng biết phu thê là phải làm những gì, chẳng lẽ… thật sự chẳng hiểu gì sao?

Cho dù mấy năm nay ký chủ không từng xuống núi, mắt không nhìn ai ngoài nam chính, nhưng Vạn Thụ Tông… chẳng lẽ không giảng dạy kiến thức sinh lý căn bản?

Cửu Vụ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phu thê đương nhiên là… ta yêu hắn, hắn yêu ta, cùng hắn bên nhau, rất lâu, rất lâu.”

Hệ thống lặng thinh. Trời đánh thật, cái kẻ tâm thuật bất chính, điên cuồng lạnh lẽo này… ngay cả kiến thức cơ bản nhất về nam nữ cũng không biết!

Không chừng cái ý nghĩ muốn làm phu thê với nam chính cũng là học từ Tiên Đạo mà ra…

Phải rồi, ký chủ từng xem qua cốt truyện, trong đó chẳng lẽ không có mô tả “làm phu thê” là như thế nào?

Hệ thống bèn lật lại Tiên Đạo, tỉ mỉ đọc từ đầu đến cuối, sau đó lặng lẽ thu lại.

Ồ, nó quên mất. Quyển sách ấy xuất thân từ một phần mềm "xanh lè", đừng nói đến chuyện phu thê ra sao, đến cả sợi tóc nam nữ quấn nhau cũng bị kiểm duyệt sạch sành sanh…

Hệ thống bèn ngồi cùng Cửu Vụ suốt một đêm ngoài sơn động, trong lòng thầm nghĩ, thế này cũng tốt.

Nam chính vốn chẳng thích ký chủ, cưỡng cầu không bao giờ ngọt ngào, nếu thực sự làm ra chuyện gì... sau này bại lộ, chỉ e kết cục của ký chủ còn thê thảm hơn cả trong nguyên tác.

Nghĩ vậy, hệ thống lại cảm thấy giữ nguyên trạng thái hiện tại, có khi lại là tốt nhất.

Hệ thống hớn hở theo sau Cửu Vụ xuống núi mua giường. Nàng ngồi suốt một đêm ngoài cửa động, lưng đau mỏi nhừ, vừa hừng sáng liền lập tức xuống núi.

Tại cửa hàng gỗ, Cửu Vụ đang chăm chú lựa chọn loại gỗ thích hợp thì từ phía đối diện đi vào một đôi nam nữ. Nơi đây là biên thành của Nhân tộc, nhìn dáng vẻ hai người kia giống như tán tu.

“Phu quân, cái giường lần trước dễ dàng gãy như vậy, lần này nhất định phải mua cái chắc chắn hơn.”

Lời nữ tử vừa dứt, không chỉ vị phu quân bên cạnh, mà cả bà chủ tiệm cũng thẹn đến mức cúi gằm đầu xuống.

Thời đại hiện tại tư tưởng đã cởi mở, cho dù nữ tử ăn nói bừa bãi, người khác cùng lắm cũng chỉ kinh ngạc vì vị phu quân trông có vẻ thật thà kia, lại có năng lực đến thế, tuyệt nhiên không ai chế nhạo.

“Hệ thống, vì sao giường lại dễ gãy? Chẳng lẽ tiệm này không tốt? Hay là đổi nơi khác?” Cửu Vụ lưỡng lự trong lòng.

Chuyện giường gãy thì chưa rõ, nhưng hệ thống thì sắp “gãy” đến nơi… Nó cuống quýt nói: “Đổi! Đổi chỗ khác đi, mau lên!”

Cửu Vụ gật đầu, chuyển sang một cửa hàng khác. Nhưng khi sắp bước vào cửa tiệm, nàng bỗng khựng chân.

Trong hẻm nhỏ, có một đôi nam nữ đang ôm nhau hôn say đắm, thanh âm mút mát vang lên rõ mồn một trong tai Cửu Vụ vốn thính lực hơn người, khiến nàng không thể nào làm ngơ.

Hai người kia hôn rất lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra Cửu Vụ đang đứng đực ra cách đó không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía họ.

Thoạt nhìn, họ kinh diễm trước dung mạo của nàng. Kế đó, nữ tử như bị xúc phạm, trợn mắt quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy phu thê thân mật sao?”

“Các ngươi là phu thê?” Cửu Vụ nghiêng đầu hỏi.

Hệ thống đỡ trán, thầm nghĩ: Kí chủ à, người thật là…

“Tiểu nương tử này đúng là kỳ lạ, nếu bọn ta không phải phu thê, sao có thể như thế này? Mau cút đi, đừng cản đường!”

Nếu là Cửu Vụ của ngày hôm qua, bị người khác xua đuổi như vậy, nhất định tà khí lượn lờ, ép người ta không thể đứng thẳng nổi.

Nhưng lúc này, trong đầu nàng toàn là hình ảnh hai người vừa rồi, tư thế thân mật còn gần hơn cả ôm ấp.

“Là phu thê thì có thể làm chuyện ấy sao…”

Hệ thống che mặt, âm thầm cầu nguyện trong lòng: Xin người, đừng hỏi nữa, kẻo bị đánh bây giờ.

Nữ tử kia xắn tay áo, chỉ vào Cửu Vụ, gằn giọng: “Ngươi cố ý phải không? Con nha đầu thối này, lại đây, để lão nương dạy cho ngươi một bài học! Phu thê làm chuyện đó thì sao? Không làm thì đứng ngẩn ra mà nhìn nhau chắc? Không được, hôm nay ta nhịn không nổi nữa, nhất định phải cho ngươi một trận…”

Chưa kịp nói xong, nàng đã bị nam tử bên cạnh kéo lại, vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa vỗ lưng nàng: “Được rồi được rồi, đừng chấp với nàng ta.”

Nói rồi, hắn cúi đầu đặt lên má nữ tử một nụ hôn, lập tức khiến nàng ta nguôi giận, lại trở nên dịu dàng âu yếm như lúc đầu.

Cửu Vụ bị hệ thống giục giã kéo đi, trong lòng vẫn mải miết nghĩ đến hành động của đôi nam nữ vừa rồi, ngay cả chuyện mua giường cũng chẳng còn để tâm.

Trở về hang động, Huyền Ý đã tỉnh dậy. Hắn nhìn Cửu Vụ, trong ánh mắt mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Ngươi định nhốt ta ở đây bao lâu?”

Cửu Vụ đi đến bên hắn, lấy thuốc trị thương mua từ dưới núi ra, ngoan ngoãn tháo băng giúp hắn.

Chỉ là, lọ thuốc trong tay còn chưa kịp bôi đã bị hắn hất văng, ánh mắt dài hẹp hiện lên hàn quang lạnh lẽo.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hệ thống phát ra một tiếng hét chói tai.

Môi mềm mại của Cửu Vụ, rơi xuống má Huyền Ý, chỉ chạm nhẹ rồi lập tức rời đi.

Nàng chăm chú nhìn đôi mắt phượng vừa rồi còn băng giá của hắn, lúc này đã tan hết hàn quang, chỉ còn lại bàng hoàng, cả người cứng đờ như pho tượng.

Cửu Vụ vui vẻ nói với hệ thống trong lòng: “Hình như thật sự có tác dụng.”

Người nam nhân trong hẻm nhỏ cũng là như thế, thế là nữ tử kia liền không tức giận nữa.

Hệ thống hoảng loạn nhìn gương mặt lạnh lẽo của Huyền Ý, đường nét cằm căng cứng như gươm, trong lòng đã phát rồ đến cực điểm: Tổ tông ơi, người ta là phu thê chân chính, còn người là kẻ bắt cóc đấy!

Bức tượng thần lạnh lẽo, cao quý kia tựa hồ đã xuất hiện vết nứt, hàng mi dài khẽ run lên từng nhịp, lòng bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm trắng bệch cả ra.

Mũi kiếm gác nơi bả vai trái của Cửu Vụ, thế nhưng lại không thể lay chuyển nàng nửa phần. Cửu Vụ cúi thấp người, giam giữ Huyền Ý giữa ghế nệm, cuối cùng cũng như tâm nguyện, được nhìn thấy dáng vẻ chật vật và nhục nhã mà cả khi sinh tử cận kề vị thần cao ngạo kia cũng chưa từng bộc lộ.

So với bị ngó lơ, nàng càng yêu thích ánh mắt ấy hơn. Đôi mắt đỏ ửng nơi đuôi mắt vì tức giận của Huyền Ý khiến Cửu Vụ run lên vì hưng phấn.

Nàng khẽ bật ngón trỏ một cái, chuôi kiếm đặt nơi yết hầu của nàng lập tức rơi xuống đất. Mất đi tu vi, Huyền Ý giờ đây chẳng khác nào một phàm nhân yếu ớt, chẳng chút sức lực nào chống đỡ nổi.

Thì ra, chỉ cần như vậy là có thể nhìn thấy một sư huynh càng mỹ lệ hơn.

Cửu Vụ lần đầu tiên được gần hắn đến thế, gần đến mức hơi thở ấm nóng giao hoà nơi chóp mũi. Nàng thử thăm dò liếm nhẹ cánh môi mềm mại của đối phương, bắt chước cách mà hôm nay nàng thấy ở chân núi, dùng môi khẽ khàng áp vào, sau đó…

Sau đó cứ thế mà lặp đi lặp lại.

Thời gian trôi qua, sắc mặt Huyền Ý hết xanh rồi lại trắng. Đỏ ửng nơi khoé mắt vì bị sỉ nhục cũng dần phai nhạt, thay vào đó là vẻ lãnh đạm tựa thần tiên nơi chốn cao xa. Hắn tỉnh táo mà lạnh lùng nhìn Cửu Vụ loay hoay hồi lâu, hết liếm lại hôn, cứ mãi lặp đi lặp lại.

“Ngươi là chó sao?”

Cửu Vụ khựng lại, đối diện với ánh mắt chán ghét giữa đôi mày hắn.

Thần thái mà nàng muốn thấy đã lại biến mất. Nhận thức này khiến Cửu Vụ thoáng có chút thất bại. Hệ thống nói đúng. Nàng là kẻ bắt cóc, không phải thê tử của hắn. Dù có làm chuyện giống như đôi phu thê nơi trần thế, thì rốt cuộc vẫn là khác biệt.

Vẻ tổn thương hiện rõ trong đáy mắt Cửu Vụ khiến hệ thống cũng chẳng nỡ lòng, nhưng không thể không thừa nhận…

Hành động của ký chủ vừa rồi, thực sự giống hệt một con chó con chưa mọc đủ răng gặp phải chiếc bánh bao thơm nức, chỉ đành loanh quanh bên ngoài mà ngửi ngửi liếm liếm.

Đôi môi nhạt sắc của Huyền Ý lúc này lại nhiễm chút đỏ thẫm. Hắn bất ngờ đẩy Cửu Vụ ra, trong mắt chẳng buồn giấu đi nét chán ghét.

Ngay lúc này, hắn đã buộc phải tin rằng, những lời Cửu Vụ nói trước đó về việc muốn có hắn, có lẽ không phải lời nói suông.

Nhận thức ấy khiến mi tâm Huyền Ý càng thêm bực bội. Nếu thứ nàng muốn là thứ khác, có lẽ còn có thể đàm phán.

Thế nhưng nàng muốn là hắn, điều đó đồng nghĩa, trước khi Kiên Trác cùng mọi người tìm thấy hắn, trước khi tà độc tan biến, hắn sẽ bị giam cầm tại nơi này.

Việc hắn mất tự do vẫn là chuyện nhỏ, nhưng nếu yêu ma nơi vực sâu kia lại lần nữa biến mất không tung tích…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Huyền Ý nhìn Cửu Vụ càng thêm lạnh buốt đến tận xương:

“Ta muốn ăn gì đó.”

Cửu Vụ giật mình nhìn hắn. Tu sĩ hấp thụ linh khí đất trời để sinh tồn, vốn chẳng bao giờ đói. Nhưng đôi khi cũng tìm chút món ăn để giải thèm. Sư huynh... cũng biết thèm ăn sao?

Nàng vốn tưởng, sư huynh xưa nay vốn không vướng khói lửa trần gian.

Một cơ hội hiểu thêm về sở thích của Huyền Ý như vậy, Cửu Vụ tất nhiên sẽ không bỏ lỡ. Nàng nghiêm túc hỏi:

“Sư huynh thích món gì? Ta sẽ xuống núi mua về.”

Thần sắc Huyền Ý vẫn lạnh nhạt:

“Ta không biết. Chỉ là muốn xuống núi xem thử.”

Nơi này là biên thành nhân gian, ngoài biên thành là núi Thanh Tang, dưới núi chính là vực sâu vô tận. Đám Huyễn Yêu chẳng thể trông cậy được, hắn nhất định phải tìm cơ hội xuống núi dò xét xem gần đây biên thành có điều gì dị thường hay không.

Cửu Vụ nghe thấy hắn muốn xuống núi, trầm mặc hồi lâu, tà váy lay động, tà khí tràn lan.

Con ngươi Huyền Ý khẽ co lại, chỉ thấy những đường ma văn quỷ dị bò dọc lên một bên má nàng. Trên mặt đất, thanh Song Nguyệt kiếm cảm nhận được ma tức, dù không có Huyền Ý ra lệnh, vẫn run vang lên từng hồi.

Ngay khi hệ thống cho rằng Cửu Vụ sắp mất kiểm soát, Cửu Vụ lại thẳng thắn nhìn Huyền Ý, nơi khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: “Được, ta đưa sư huynh xuống núi.”

“Chỉ là…”

Ánh mắt Huyền Ý khẽ động.

Cửu Vụ bước đến gần hắn, đầu ngón tay điểm nhẹ lên vết máu rịn ra nơi ngực hắn: “Phải xử lý sạch sẽ vết thương trước đã.”

Huyền Ý mím nhẹ đôi môi nhạt màu, chẳng rõ nàng lại muốn giở trò gì nữa.

Cửu Vụ lại rút ngắn khoảng cách, gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo không mang lấy nửa phần sát ý, áp gần ngực Huyền Ý. Huyền Ý căng chặt quai hàm, theo bản năng muốn lùi ra sau, nhưng chỉ thấy nàng đưa cánh tay thon dài ôm lấy hắn, rồi tháo nút băng gạc sau lưng hắn ra.

Lần thay thuốc này cùng việc quấn lại băng tốn gần nửa canh giờ. Cửu Vụ đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa động, ánh chiều tà nơi ấy đang dần tan biến.

“Làm sao giờ, trời tối mất rồi, phiên chợ dưới núi cũng tan rồi, đều tại ta vụng về quá, làm chậm trễ cả thời gian.” Miệng nàng nói vậy, nhưng nơi khóe môi lại hiện lên nụ cười ngày càng rõ rệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play