Trước khu mộ tổ nhà họ Vương, các vong hồn nam nữ xếp thành hàng dài. Ông cụ tổ nhà họ Vương, người đứng đầu, cúi gằm mặt, tay run run chắp lại vái lạy, lo lắng nói: “Thưa ngài Âm Sai, xin ngài rủ lòng thương, đừng đến chỗ nhà họ Tạ mà mách tội nhà họ Vương chúng tôi một câu, việc này… việc này không tốt cho con cháu đâu ạ.”
Nếu chuyện này bị Âm Sai báo cáo lên trên, nhà họ Vương bọn họ thật sự chẳng còn cơ hội siêu thoát, mộ phần cũng chẳng được hưởng hương khói. Thế thì chẳng phải con bé Vương Tường kia sẽ chỉ vào mồ mả tổ tiên mà chửi rủa hay sao? Con bé sẽ không đào mồ cuốc mả tổ tiên thật đấy chứ? Thế thì toi đời!
Âm Sai họ Lại thong thả đếm số vàng thoi, cười khà khà một cách nham hiểm: “Theo lời hai con quỷ các ngươi, nhà các ngươi chẳng phải đã tuyệt tự tuyệt tôn rồi sao? Còn để ý cái này làm gì?”
Vợ chồng ông Vương, linh hồn vốn đã yếu ớt, dập đầu xuống đất khóc rấm rứt, “Không dám, không dám nữa, chúng tôi không dám nữa đâu.” Bọn họ tuyệt đối không dám nói đứa con gái duy nhất là đồ tuyệt tự tuyệt tôn nữa. Trận "dạy dỗ yêu thương" vừa rồi đã khiến bọn họ thấm thía nhận ra suy nghĩ sai lầm của mình đã đến mức không thể tha thứ.
Lại Tuấn vốn là âm sai từ nơi khác đến, nếu thật sự muốn tố cáo thì việc báo cáo lên trên từng cấp một rất phiền phức, cậu ta cũng không rảnh rang đến thế. Nhưng điều đó không cản trở cậu ta trấn lột đám tiểu quỷ này một phen.
Lại Tuấn chỉ vào dòng chữ trên chiếc đèn lồng của mình: “Ta, Âm Sai, Chuyển Tiền”, rồi gằn giọng hỏi: “Không biết chữ à? Còn muốn ông đây nhắc nhở các ngươi sao?”
Ông cụ tổ nhà họ Vương đúng là không biết chữ thật, những con quỷ biết chữ còn lại vội vàng cắn răng nộp hết số tiền giấy vàng mã cúng được tối nay. Dù cộng lại cũng chẳng đáng giá bằng một thoi vàng nén, nhưng Âm Sai thì không chê tiền ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT