Trong phòng bệnh, mọi người nhìn màn hình đã tối đen mà ngơ ngác nhìn nhau. Cứ... cứ thế là offline sao?
Cậu chủ kênh này, nếu nói cậu ta không ham tiền thì lúc nãy lại vòng vo đòi quà, nếu nói cậu ta ham tiền thì bây giờ lại bỏ qua cơ hội kiếm tiền lớn tốt như vậy, dứt khoát offline?
Kênh livestream đột ngột đóng cửa khiến đám người xem đang kích động không thể bình luận được nữa, đành chuyển sang khu vực thảo luận cộng đồng của nền tảng Cá Mập.
【 Chế độ thanh thiếu niên, cho nên Vu Hằng này thật ra là học sinh cấp ba? Học sinh cấp ba thơm quá, còn thơm hơn sinh viên đại học! Hút hà! 】
【 Thật sự sinh rắn, à không, nôn rắn ra à? Video ngắn Cá Mập còn chưa có hiệu ứng này, cho nên là thật sao? Tiếc quá tui vào kênh livestream muộn, không được tận mắt chứng kiến. 】
【 Tui tìm trên mạng cả nước có mấy trăm tiệm tên "Y Quán Thừa Đức", không biết tiệm thuốc này rốt cuộc ở đâu. 】
【 Đôi mẹ con giàu có vừa kết nối kia, tui từng thấy trong ảnh chụp tại buổi họp cuối năm do tập đoàn Hà Thị công bố trên trang web chính thức... Người nhà họ Hà ở Kinh Thị chắc không có khả năng bỏ tiền ra tạo dựng hình ảnh cho hot mạng đâu nhỉ. 】
【 Chỉ hỏi một câu, chủ kênh ngày mai còn livestream xem bệnh không?! Hóng hóng! 】
…
Hà phu nhân vội vàng lướt qua hơn 999 bình luận đang bay nhanh, nhanh chóng bấm vào ảnh đại diện kênh "Y Quán Thừa Đức" của Vu Hằng. Xác thực chính thức đúng là một tiệm thuốc, nhưng đáng tiếc là phần giới thiệu tài khoản không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào.
Hà phu nhân đành phải nhắn tin riêng lần nữa, gửi cả số WeChat, số điện thoại di động, thậm chí cả địa chỉ email mà bà có thể nghĩ ra.
Tình cảnh bị động chờ đợi được liên lạc đơn phương này khiến Hà phu nhân sốt ruột lo lắng, đặc biệt là khi ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái: con rắn nhỏ màu xám trắng đang cuộn tròn trong hõm xương quai xanh của con trai, thỏa mãn lè lưỡi rắn. Cảnh tượng đó khiến Hà phu nhân toát mồ hôi lạnh.
Bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của mẹ và cô y tá trẻ, Hà Vân Tiêu sắc mặt trắng bệch, ưỡn cái bụng to, đột nhiên hỏi một câu khô khốc: “Ơ, tôi, vậy tôi có cần chuyển sang khoa sản không? Hoặc là... khoa phụ sản?”
Hà phu nhân: “...”
Cô y tá trẻ: “...”
Hà phu nhân nghiến răng nghiến lợi. Thằng nhãi con chết tiệt này còn sinh nghiện rồi sao?!
Hà phu nhân liếc nhìn giao diện tin nhắn hiển thị "Chưa đọc", cắn răng đưa ra quyết định: “Xuất viện về nhà, chuẩn bị tìm người.”
Vu Hằng ngồi trước bàn khám bệnh nhìn thông báo chế độ thanh thiếu niên trên điện thoại yêu cầu nhập mật khẩu. Cậu suy nghĩ rồi buông ngón tay đang bấm đốt xuống, thuận tay nhét người giấy viết ngày tháng năm sinh của Hà Vân Tiêu vào túi quần.
Bệnh của Hà Vân Tiêu không khó chữa, chỉ là cậu còn thiếu một vài thứ, phải đi tìm người mượn chút đồ mới được.
Vu Hằng đi vào quầy thuốc. Vưu Kim không biết gì vẫn đang bận rộn sắp xếp dược liệu, nóng đến mồ hôi nhễ nhại.
Vu Hằng chống một tay lên quầy, liếc nhìn dược liệu trong gói giấy vàng nói: “Anh Vưu Kim, đó hình như là Sinh Địa chứ không phải Huyền Sâm.”
Vưu Kim nghe vậy vội vàng xem lại, lập tức sợ toát mồ hôi lạnh: “Đúng là Sinh Địa thật, anh vội quá hồ đồ rồi!”
Sinh Địa và Huyền Sâm trông rất giống nhau, cực kỳ dễ nhầm lẫn, dược tính khác nhau, nhầm lẫn là xảy ra chuyện lớn.
Giây lát sau, Vưu Kim kinh ngạc nhìn Vu Hằng. Tiểu Hằng này thật sự giống như lời trưởng bản nói, đã trở thành người bình thường rồi? Đến cả dược liệu cũng nhận ra được?
Vưu Kim lập tức hứng thú, dứt khoát mở ngăn kéo đựng các loại dược liệu phía sau, lấy ra một ít dược liệu để kiểm tra Vu Hằng: “Tiểu Hằng, em nói xem, cái này, cái kia, còn cái bên cạnh nữa là dược liệu gì?”
Vu Hằng liếc qua một cái liền nói: “Phục Linh, Xuyên Bối Mẫu, Mạch Môn.”
Hoàn toàn chính xác. Vưu Kim kinh ngạc thốt lên liên tục: “Tiểu Hằng, sao em nhận ra được hết vậy?”
Vu Hằng nhìn góc dưới bên phải của từng tầng ngăn kéo tủ thuốc đều dán nhãn, bất lực nhắc nhở: “Anh Vưu Kim, có chữ viết kìa.”
Một số nhãn ngoài chữ Hán còn viết cả chữ của dân tộc thiểu số.
Khả năng chấp nhận của Vưu Kim rất cao, nghe vậy càng vui mừng khôn xiết: “Tiểu Hằng của chúng ta biết đọc chữ rồi à? Thật sự biến thành người bình thường rồi!”
"Nếu sư phụ biết được thì sẽ vui mừng đến mức nào?" Vưu Kim vui vẻ lải nhải không ngừng, “Việc này phải ăn mừng tử tế mới được, hôm nay đóng cửa sớm, anh làm một bữa thật ngon!”
Trong ký ức, tài nấu nướng của Vưu Kim có thể đốt cháy cả căn nhà. Vu Hằng lặng lẽ lùi lại một bước, mở miệng nói: “Không được đâu, Chu Dịch gọi em rồi.”
Vưu Kim biết chuyện sư phụ đi hái thuốc đã gửi gắm Vu Hằng sang nhà Chu ăn cơm, đành tiếc nuối vì không thể thể hiện tài nấu nướng của mình.
Vu Hằng canh giờ rời khỏi Y Quán Thừa Đức, nhưng không đi đến nhà Chu mà vòng đường đi về phía nhà họ Lại đang chiêng trống ầm ĩ ở xa xa.
Trong sân nhà họ Lại đặt một cỗ quan tài màu đen tuyền. Trước quan tài đặt một chậu than, trên khoảng đất trống bên cạnh bày rải rác hơn chục chiếc bàn gỗ vuông. Sườn dốc kê mấy viên gạch đỏ xếp thành bếp lò. Mấy người đầu bếp chuyên làm cỗ đám ma mình trần đẫm mồ hôi, cầm muôi lớn khuấy đảo trong chảo sắt. Bên cạnh, lồng hấp bốc hơi nghi ngút, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Vu Hằng tìm một góc ngồi xuống, cầm lấy một đôi đũa tre gắp một miếng thịt bò. Ăn xong, mắt cậu không kìm được sáng lên.
Vu Hằng tuy gắp thức ăn rất nhanh nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, không thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
"Sao quan tài của Lại Oa Tử lại đặt ngoài nhà? Tôi nghe nói tối nay nửa đêm hạ táng à? Bản chúng ta không phải 4-5 giờ sáng mới hạ táng sao?" Một người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn hạ giọng hỏi ông lão bên cạnh.
Ông lão trừng mắt đáp lại: “Mấy thằng nhãi các người biết cái gì! Thằng Lại Oa Tử này chết đuối bên ngoài, lại là trẻ vị thành niên chết yểu, quan tài sao có thể đặt trong nhà chính được?”
Vu Hằng cầm đôi đũa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía những miếng thịt khuỷu heo hình đồng tiền đang được chiên giòn rụm trong chảo mỡ, hoàn toàn không để tâm đến cuộc thảo luận của họ.
Ông lão nâng ly rượu nếp vàng lên uống một ngụm lớn, rồi giải thích thêm: “Người chết đột ngột đều hạ táng vào nửa đêm. Giờ hạ táng của Lại Oa Tử là do bà Lại nhà nó tính toán từ sớm rồi. Mấy người ăn nhanh lên, lát nữa còn phụ một tay.”
Nhà họ Lại rất đặc biệt trong toàn bộ bản Nam Na. Thời trẻ, lão Lai mặt rỗ đã thần thần bí bí, đồn rằng có khả năng thông linh. Bà Lại lại càng là cao thủ nhảy múa Na (một điệu múa trừ tà).
Giờ hạ táng do bà Lại tính toán, người khác không xen vào được một câu.
Cỗ đám ma trong bản không nhận tiền phúng điếu. Người trong bản đến giúp một tay hạ táng, bữa tiệc là để đãi miễn phí cảm ơn những người đến giúp.
Vu Hằng yên lặng mà nhanh chóng ăn món thịt khuỷu heo hình đồng tiền, thầm đánh giá quả nhiên là đầu bếp chuyên nghiệp, tay nghề này còn ngon hơn mẹ Chu Dịch mấy phần.
Lại Oa Tử dù sao cũng là chết đột ngột chứ không phải mất vì tuổi già (hỉ tang), mọi người ăn uống qua loa nhanh chóng rồi chuẩn bị đóng nắp quan tài cho Lại Oa Tử lên đường.
Vu Hằng một mình vẫn ngồi ở bàn thong thả ăn cơm, trong sân người nhà đã khóc lóc thảm thiết.
Lúc này trời đã tối hẳn, trong sân bật một bóng đèn sáng choang. Muỗi mùa hè vo ve đuổi theo ánh sáng.
Vu Hằng thoáng nhìn thấy một bà lão lưng còng đứng trước quan tài. Mặt và tay bà bôi thứ thuốc màu sặc sỡ không rõ tên, tay chống gậy, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị hét lên: “Đóng nắp quan tài, ra cửa!”
“Đàn ông tuổi Dậu, phụ nữ tuổi Sửu cầm tinh tương khắc, cùng với người vị thành niên, tự động tránh đi.”
Vu Hằng chú ý thấy xung quanh nhà họ Lại trồng không ít loại cây kỳ lạ. Nước cốt của những loại cây này chính là thuốc màu trên mặt bà Lại.
Mấy thanh niên trong bản được trưởng bản gọi đến giúp đỡ, làm theo lời dặn đóng bảy chiếc đinh lên nắp quan tài, sau đó dùng hai sợi dây thừng to bằng ngón tay cái thắt nút nâng quan tài, buộc chặt quan tài, cuối cùng buộc vào đòn khiêng (long giang) để nâng quan tài lên.
Người đến khiêng quan tài là bảy tám thanh niên trai tráng khỏe mạnh trong bản. Mọi người đồng loạt dùng sức, cơ bắp cánh tay nổi lên cuồn cuộn.
Cỗ quan tài đen nhánh âm u treo lơ lửng trên hai chiếc ghế dài, không hề nhúc nhích.
Những người phụ nữ vây xem xung quanh nhìn thấy bàn tay của bảy tám người đàn ông bị dây thừng siết đến đỏ bừng, mặt ai nấy đỏ gay, mồ hôi túa ra như tắm mà vẫn không có động tĩnh gì, lập tức kinh ngạc xì xào bàn tán.
“Nhiều người như vậy sao khiêng không nổi? Tôi đã nói là có chuyện ma quỷ mà.”
“Tôi nghe nói lúc Lại Oa Tử được vớt lên từ sông, mắt nó trợn trừng lên.”
“Không phải là bị cái gì ám rồi chứ? Đó... đó là cái gì?!”
Theo tiếng kêu kinh hãi của một người phụ nữ, Vu Hằng đang cầm đũa nhìn thấy cách quan tài hơn mười mét có một con rắn trắng lạnh lùng đứng thẳng. Trên đầu rắn mơ hồ thấy được một đôi sừng nhỏ.
Bản Nam Na có tín ngưỡng sùng bái rồng rắn rất sâu sắc, trong bản đâu đâu cũng thấy các hình vẽ, biểu tượng liên quan.
Sự xuất hiện đột ngột của con rắn trắng này khiến nhiều dân bản có mặt hoảng sợ, ngay cả bảy tám thanh niên trai tráng kia trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
Người thanh niên cầm đầu sắc mặt trắng bệch nói: “Bà Lại, cái này, cái này... chúng tôi chắc khiêng không nổi đâu...”
Trưởng bản Chu đến giúp đỡ lập tức lạnh lùng nói: “Làm gì có chuyện khiêng quan tài lên rồi lại buông tay bỏ xuống? Đây là điềm đại xui xẻo.”
Bảy tám thanh niên trai tráng ý kiến bất đồng, mắt thấy cỗ quan tài gỗ đen đã nghiêng ngả, một trong số họ chợt thấy đòn khiêng trên tay ươn ướt.
“Tí tách... tí tách...”
Nước chảy ra từ quan tài. Trong chớp mắt, sợi dây thừng buộc quan tài hoàn toàn ướt đẫm, nặng trĩu như con mãng xà khổng lồ nặng ngàn cân đang siết chặt lấy quan tài.
Nước theo dây thừng chảy xuống người những thanh niên đang ở trần, lập tức hơi lạnh thấu xương dày đặc lan tỏa, lại thêm mùi vừa tanh vừa thối khiến người ta không ngừng nôn khan.
Tiếng la hét thất thanh vang lên trong sân. Có dân bản nhát gan sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, không dám ngoái đầu lại nhìn.
Vu Hằng vẫn ngồi yên vị trước bàn gỗ, không hề hấn gì sau vụ hỗn loạn vừa rồi. Cậu thong thả đặt đũa xuống, mỉm cười thản nhiên.
Cậu trước giờ không thích ăn chùa.
Tại biệt thự nhà họ Hà ở Kinh Thị
Ông Hà tức tốc bay về nhà. Lúc này, ông cùng vợ và cậu con trai "bụng mang dạ chửa" Hà Vân Tiêu đang ngồi trên sofa. Cả ba cặp mắt cứ thế nhìn trân trân vào tấm tã lót màu hồng nhạt đặt cạnh đó.
Bên trong tấm tã là một con rắn màu xám nhạt. Khi nó lè lưỡi ra, có thể ngửi thấy rõ một mùi hôi tanh khó chịu, khiến cả nhà sởn gai ốc.
Ông Hà không tin nổi, run giọng hỏi: “Này, này... là con sinh ra thật đấy à?”
Thấy hai mẹ con im lặng, ông Hà lại nhìn chằm chằm vào cái bụng to của Hà Vân Tiêu. Nhìn kiểu này, chắc trong đó còn phải sinh ra thêm mấy con nữa.
Trong đầu ông tức khắc hiện lên cảnh bảy anh em hồ lô gọi "ông ơi", khiến ông Hà thấy đầu đau như búa bổ.
À không, nhà ông đây là hồ lô rắn mới đúng.
Thấy Hà Vân Tiêu ôm bụng to, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, ông Hà cố nén sợ hãi, an ủi: “Tìm được vị vu y đại tài đó là được rồi. Vân Tiêu, con đừng nghĩ nhiều quá. Vân Tiêu?”
Hà Vân Tiêu như người vừa tỉnh mộng, ngẩng đầu nhìn bố mẹ đang lo lắng nhìn mình ở phía đối diện, đột nhiên hỏi một câu: “Bố mẹ nói xem, con có cần... ở cữ không?”
"..." Ông Hà im lặng một lát, rồi nói đầy thâm thúy: “Mày là thằng có 'chim'.”