Ngay cả Hạ Tử Minh đang ôm con rắn kia cũng hiện đầy vẻ lạnh lùng trong mắt. Nhưng dù là như vậy, Nhiếp Nghiêu cũng không định buông tha cho cơ hội lần này, mượn hành trình thí luyện lần này để lấy lòng, tiếp cận vị đại sư huynh có địa vị cao nhất trong môn, cẩn thận nói: “Núi quá lớn, ta với những sư huynh đệ khác bị tách ra, lần này quay lại tìm đại sư huynh, chẳng hay ta có thể đồng hành với sư huynh hay không?”
“Sắc trời đã dần tối, một mình ta không dám ngủ trong núi.” Hắn thấy sắc mặt Hạ Tử Minh lạnh lùng, lại nói thêm một câu, tìm một lý do để bản thân tiếp cận y.
Công bằng mà nói, Nhiếp Nghiêu lúc này cũng chưa ghét vị đại sư huynh Cố Trường Minh lạnh như băng này cho lắm.
Giống nguyên chủ, Hạ Tử Minh thể hiện ra tuy rằng không thích nhưng y vẫn không cự tuyệt người sư đệ này, chỉ nói một câu ngắn gọn, súc tích: “Tùy ngươi.”
Cũng không cự tuyệt Nhiếp Nghiêu đi cùng.
“Đa tạ đại sư huynh.” Nhiếp Nghiêu lập tức mừng rỡ.
Hạ Tử Minh cũng chưa từng quên bản thân tới đây là để làm gia tăng chỉ số ghét bỏ của Nhiếp Nghiêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT