Chương 1

Tác giả: Phù Đảo

Edit : Kalle

Một tia sét rạch ngang chân trời, tầng thứ 36 của không gian “luyện cảnh” đột ngột đổ mưa lớn.

Trong con hẻm nhỏ cạnh khu nhà xưởng bị tháo dỡ, máy móc hư hỏng chất đống. Nước mưa rơi xuống mái tôn tạo thành những âm thanh nặng nề, liên tục vang lên như tiếng trống dồn.

Trong cơn mưa như trút, ba đứa trẻ cùng nhau đội một tấm bạt nhựa to vừa đủ che được bàn mạt chược mà chạy hớt hải tới gần đống phế liệu chất cao như núi. Cậu bé cao nhất trong nhóm run rẩy phủi nước mưa bám trên tấm bạt, rồi cẩn thận gấp nó lại.

Hai đứa còn lại thì chạy thẳng đến trước một chiếc tủ lạnh cũ cao đến nửa người nằm sát chân đống phế phẩm, phối hợp ăn ý mở cửa tủ ra, chui tọt vào trong như đã quen tay, còn không quên ngoái đầu gọi: “Sở ca, mau lên!”

Sở Vọng ôm bạt nhựa, khom người chui vào, tiện tay đóng luôn cánh cửa tủ lạnh từ bên trong.

Nơi này là một căn cứ bị “kiến dân du cư” bỏ hoang, điều kiện cư trú khắc nghiệt tới mức khó tưởng, vậy mà lại trở thành chốn tránh mưa tránh gió của bọn trẻ con.

Bọn nhỏ men theo đường thông đạo hẹp tối, dẫn đầu là một cậu bé, vén lên tấm rèm chắn gió được làm từ tấm nhựa trong và tấm thảm lông cũ nát. Làn hơi ấm từ nguồn sáng yếu ớt phía trong phả thẳng vào mặt, thổi bay cảm giác lạnh ướt cắt da cắt thịt bên ngoài trong chớp mắt.

Không gian phía sau tấm rèm được mở rộng hơn chút ít, cao đến ngang ngực người trưởng thành, đủ để bọn nhỏ đứng thẳng. Nơi này giống như một trạm phụ cắm trong trạm chính chuyên thu mua phế phẩm, không gian tròn giới hạn chứa đầy những vật dụng linh tinh được sử dụng hằng ngày, phần lớn đều đã cũ nát đến cực điểm.

Trong đó, thứ duy nhất đáng giá có lẽ chính là nguồn sáng mỏng manh treo lơ lửng giữa không gian——

【Huỳnh Quang Chi Thạch】(B cấp): Trong phạm vi ba mét có thể cung cấp ánh sáng, đồng thời sản sinh oxy.

Đạo cụ này là do cô bé Tiểu Thi nhặt được nửa năm trước. Khi ấy có một người chơi không rõ vì sao bị trọng thương, vết máu kéo dài hơn nửa khu phố, cuối cùng ngã gục trong một góc tối om.

Tiểu Thi hôm đó ra ngoài lượm rác, trốn vào một bên quan sát chừng mười phút, xác nhận người kia đã lạnh như băng, cũng không thấy có người chơi nào khác xuất hiện, lúc này mới mạnh dạn bước lên kiểm tra hành trang.

Nghe nói trong không gian “luyện cảnh”, người chơi sau khi tử vong ngoài trừ tích phân trả lại hệ thống, các loại đạo cụ mang theo trên người đều sẽ rơi ra hiện trường.

Tiểu Thi không biết chữ, chỉ nhận mặt được ABCD. Khi phát hiện viên đá phát sáng này đánh dấu chữ “B”, bé lập tức nhặt nó rồi chạy một mạch về căn cứ, đến cả mấy món đạo cụ tiêu hao khác cũng chẳng kịp nhặt.

Sau đó được người duy nhất trong nhóm có học thức—Sở Vọng—xác nhận, đây đúng thật là một món đạo cụ B cấp hiếm thấy —— loại này nếu để người chơi trưởng thành bán ra thị trường có thể đổi được hơn ngàn điểm tích phân, hoàn toàn xếp vào hàng trung cao cấp!

Bình thường, những loại đạo cụ như vậy đều nằm trong tay các lão làng dày dạn kinh nghiệm. Không ai hiểu nổi tại sao người chơi kia lại rơi vào cảnh chết đói bên đường như vậy.

Tuy nhiên, bọn nhỏ chưa từng có ý định mang thứ này đi đổi tích phân. Không phải vì chúng không muốn, mà là bởi vì chúng, căn bản không có hộ khẩu.

Mặc dù ánh sáng mà 【Huỳnh Quang Chi Thạch】 phát ra rất yếu, nhưng với bọn nhỏ mà nói, vậy là đủ rồi.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt ấy, các cô  cậu bé cởi áo khoác ướt sũng để hong khô.

Quần áo của bọn chúng phần lớn đều là nhặt về, có chiếc được cắt lại thành kiểu mới từ những áo khoác rộng thùng thình, có chiếc vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, phơi phóng treo ở cạnh bên.

Một trong số đó là cậu bé đang ôm chiếc túi trong ngực đưa cho đồng bọn canh gác, giọng thì nhỏ nhưng phấn khích ra mặt: “Bảo bảo tỉnh chưa?”

Cạnh cô bé tên Lina có đặt một chiếc rương  giấy, bên trên đắp một chiếc khăn tắm mỏng đã phai màu. Các cô cậu bé vây quanh rương giấy, Lina đưa tay vén khăn tắm lên, lập tức ai nấy đều sững người.

Bên trong rương giấy là một đứa nhỏ chừng bảy, tám tháng tuổi.

Bé có đôi mắt hổ phách xinh đẹp, trong trẻo khác thường, nổi bật hẳn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì thiếu dinh dưỡng. Mái tóc xoăn đen uốn nhẹ xõa quanh tai, vì yếu ớt mà xẹp lép, chẳng chút sinh khí.

Nằm trên tấm thảm mỏng, bé gái ngẩng đầu lên, vừa thấy lũ lớn lớn nhỏ nhỏ đang vây quanh thì lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, đáng yêu đến mức khiến người ta như tan chảy.

Sinh ra và lớn lên trong môi trường khắc nghiệt này, lũ nhỏ chưa từng có lấy một món đồ chơi tử tế. Thế nhưng ngay lúc này đây, cô bé đáng yêu như búp bê Tây Dương kia, lại như thể chiếm trọn trái tim của cả đám.

Sở Vọng duỗi tay bế cô bé lên ôm vào lòng. Vì thiếu chất dinh dưỡng nên thân thể nhẹ tênh, yếu ớt đến độ khiến người khác không khỏi lo lắng.

“Hắc, Inia, hôm nay thế nào rồi?” Giọng cậu dịu xuống, hỏi khe khẽ.

Tên của tiểu bảo bảo là một cái tên hoàn chỉnh—điều này rất hiếm. Trong toàn đội, chỉ có Sở Vọng là cũng có một cái tên đủ họ tên như vậy, bởi vì cậu từng bị người chơi bỏ lại khi mắc bệnh lúc tám tuổi.

Còn lại bọn nhỏ phần lớn chỉ có biệt danh tự đặt như Tiểu Thi, Lina, Charlie, Đường Đậu, Nhóc Con, Từ Từ… Toàn là tự mình nghĩ ra, chẳng ai có nổi hộ khẩu.

Căn cứ nơi bọn nhỏ sinh sống gọi là “luyện cảnh”—một không gian vô hạn. Bằng một cách không thể dự đoán, nó chọn ngẫu nhiên gửi thư mời đến người ngoài. Một khi chấp nhận, sẽ bị không gian thu nhận, trở thành người chơi làm nhiệm vụ.

Thần và người chơi bị ràng buộc sâu sắc, hệ thống trò chơi lấy hình thức hỗ trợ người chơi sinh tồn làm trung tâm, trong không gian vô hạn này, tất cả những gì người chơi cần đều phải dùng điểm tích lũy để trao đổi mua sắm.

“Luyện Cảnh” giống như một không gian thần bí tồn tại trong kẽ nứt thời không, không ai biết rốt cuộc nó hình thành như thế nào, cũng chẳng ai rõ nó đã tồn tại bao nhiêu năm —— chí ít thì đến lúc người chơi mới được hệ thống trói định đưa vào, cảnh vật bên trong đã vô cùng hoàn chỉnh, thế lực của người chơi tại các khu vực khác nhau đều đã phát triển đến mức hoàn thiện.

Tổng cộng có 99 tầng, mỗi một tầng đều không khác gì thế giới thực ngoài kia, và tầng 36 – chính là nơi đám nhỏ đang sống – chỉ là một nơi nhỏ bé trong toàn bộ hệ thống này.

Bởi vì cấu trúc đặc thù giống như tháp lầu, không gian Luyện Cảnh còn được người chơi gọi bằng một cái tên khác: "Trung Tâm Tháp".

Ở nơi này, người chơi có thể dùng thiết bị thay đổi khí áp để di chuyển giữa các tầng, nhưng mỗi tầng đều có điều kiện riêng mới được phép vào.

Không gian Luyện Cảnh đương nhiên thuộc về thế giới của người trưởng thành, nhưng cũng có sự tồn tại của trẻ nhỏ.

Hệ thống tích điểm của Luyện Cảnh có thể dùng để đổi mọi vật dụng ở Trung Tâm Tháp, mà trẻ con, tự nhiên cũng là một loại hàng hóa có thể dùng điểm để mua.

Con người vốn là loài sinh vật sống theo bầy đàn. Sau khi nhu cầu sinh tồn được đáp ứng, rất nhiều người sẽ sinh ra khát vọng về tình cảm. Có vài người chơi bị mắc kẹt lâu trong cái không gian lạnh lùng, nơi tràn ngập lừa gạt và chém giết này, sẽ bắt đầu hoài niệm những mối quan hệ thuần túy khi còn là người bình thường.

So với việc thiết lập quan hệ thân mật với người chơi khác – điều rất dễ dẫn đến việc bị phản bội — nhiều người chơi thà chọn “mua” một đứa trẻ. Lựa chọn này rõ ràng đơn giản và vô hại hơn nhiều, mà lợi ích mang về cũng không ít:

Chỉ cần bỏ điểm tích mua một đứa trẻ từ tám đến mười tuổi, là có thể nhận được sự ỷ lại, ngưỡng mộ đặc thù của trẻ nhỏ, lại không cần phải trả cái giá quá đắt cho nhiều năm nuôi nấng. Trẻ con được mua về có thể dọn phòng, phụ trách hậu cần, thậm chí đảm đương vài nhiệm vụ cấp thấp để kiếm điểm.

Đợi đến khi lớn hơn, còn có thể bồi dưỡng thành đồng đội đi quét các phụ bản cấp thấp, nếu vượt ải thành công thì được chia thưởng, nếu thất bại thì vẫn còn một cái khiên sống để chắn đòn —— dù nhìn kiểu gì thì đây cũng là một cuộc “đầu tư” hiệu quả.

Rất nhiều người chơi trung cao cấp đều sẽ chọn nhận nuôi trẻ nhỏ, nhưng đáng tiếc, ở không gian Luyện Cảnh, những đứa trẻ được mua không hề là bảo bối gia đình, mà chỉ là hàng tiêu hao hoặc là "công cụ kiếm tiền" mà thôi.

Về nguồn gốc của bọn nhỏ, ngoài những đứa bị người chơi sinh ra rồi vứt bỏ, nhiều người còn suy đoán rằng Luyện Cảnh sẽ lén mang linh hồn của những đứa trẻ sắp chết ngoài đời thực vào đây. Còn chân tướng thực sự là gì, ai mà biết được.

Vì thế, như đám nhóc đang lang thang bên ngoài Viện Dưỡng Dục, giống như Sở Vọng đây, là nhóm trẻ cực kỳ hiếm thấy không có “hộ khẩu” – không phải người chơi, cũng chẳng được hệ thống ghi nhận trong Viện Dưỡng Dục.

Phần lớn bọn chúng đều bị người chơi dân du cư vứt bỏ – loại người chơi nằm ở tầng thấp nhất của Trung Tâm Tháp, thường là bị tàn tật hoặc có vấn đề tâm lý, nghiêm trọng tới mức không thể làm nhiệm vụ phó bản, lại không đủ can đảm để kết thúc mọi chuyện. Bọn họ chỉ có thể ngày ngày cày cuốc những nhiệm vụ hậu cần nặng nhọc để đổi lấy chút điểm tích đáng thương, cực nhọc cả ngày cũng chỉ đổi được một bữa cơm.

Một số người chơi lưu lạc khác vì không gánh nổi áp lực, đã thật sự trở thành ăn mày, nhặt rác… Đáng tiếc, trong Trung Tâm Tháp không hề tồn tại đạo đức hay lòng trắc ẩn. Dù là ở khu an toàn, người chơi lưu lạc cũng thường xuyên bị bắt nạt, thậm chí có thể bị truy đuổi ra ngoài khu an toàn rồi giết chết.

Dần dà, phần lớn người lưu lạc tập trung lại ở những tầng bị ruồng bỏ.

Tầng 36 chính là một trong số đó – nơi này còn được gọi là “bãi rác tái chế”, vì hầu hết phế phẩm sinh ra từ Trung Tâm Tháp đều bị vận chuyển về đây. Mỗi tuần, một khu vực trong tầng này sẽ bị hệ thống chọn ngẫu nhiên để dọn dẹp, ai không may dừng chân sai chỗ sẽ bị "xử lý" cùng rác rưởi, biến mất không dấu vết.

Cùng lúc đó, tầng này còn tồn tại một khu giao dịch chợ đen. Một vài người chơi sẽ liều mạng tới đây để trao đổi hàng hóa bất chính, vì nơi này không có khu an toàn, nên giao dịch vừa xong thì sau lưng đã có thể bị ám sát ngay lập tức. Người chơi đến được nơi này, hầu hết đều thuộc loại cực kỳ tàn nhẫn, hung ác.

Nói không ngoa, tầng 36 chính là hiện thân đen tối và tàn nhẫn nhất của thế giới vô hạn.

Lũ trẻ lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy. Một số người chơi dân du cư sẽ nhận nuôi bọn nhỏ để bắt đi đào rác, đến cả một cái tên tử tế cũng không cho, thường dùng những cách gọi khó nghe nhất. Nếu chẳng may đứa trẻ bị bệnh, liền vứt bỏ không thương tiếc. Rất nhiều đứa trẻ vì vậy mà chết dần trong vài năm đầu đời sau khi bị sinh ra.

Sở Vọng khác những đứa trẻ khác – cậu là con ruột do một người chơi bình thường sinh ra. Cậu từng lớn lên ở một tầng khác, từng được nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, thậm chí từ bốn tuổi đã được cha mẹ huấn luyện thể năng và dạy chữ.

Mãi đến tám tuổi, cậu đột nhiên mắc bệnh nặng không rõ nguyên nhân, dùng thuốc trị liệu sơ cấp vẫn không có hiệu quả, cha mẹ liền quyết đoán đem cậu bán cho chợ đen tầng 36 để gỡ gạc ít điểm tích.

Tình thân trong không gian vô hạn, chính là tàn khốc và thực tế đến như vậy.

Sở Vọng không biết cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau ba tháng sốt cao liên miên, cậu chẳng những không chết, mà còn thức tỉnh được một năng lực dị thường.

Cậu trốn thoát, từ đó bắt đầu cuộc sống lang bạt ở tầng 36, suốt sáu năm sau, cậu nhặt không biết bao nhiêu đứa trẻ, nhưng sống sót được chỉ có vài đứa ít ỏi.

Inia là đứa đặc biệt nhất trong số những đứa trẻ đó. Tuy thân thể nhỏ bé gầy yếu vì thiếu dinh dưỡng, nhưng bé lại có một khí chất trong trẻo vô ưu vô lo.

Hoàn toàn không giống lũ trẻ sinh ra ở nơi này – những kẻ từ khi sinh ra đã cam chịu số phận, như thể đã chấp nhận trước bi kịch cả đời ngắn ngủi.

Bàn tay bé nhỏ của Inia túm lấy vạt mũ của Sở Vọng, bé ngẩng đầu, ánh mắt to tròn ngây thơ nhìn thẳng vào ánh mắt trầm tĩnh dịu dàng của “anh trai nuôi”.

Bé bi bô mấy tiếng chẳng rõ nghĩa, giơ tay kia lên định chạm vào mặt cậu, nhưng vì còn quá nhỏ chưa kiểm soát được lực tay, nên vô tình vỗ trúng cằm Sở Vọng.

Trẻ con đúng là rất có sức, bên mặt thiếu niên lập tức ửng đỏ lên một vệt nhỏ.

Sở Vọng không hề tức giận, cậu nắm lấy bàn tay bé xíu của nàng, ngược lại còn rất vui vẻ: “Nia hình như có tinh thần hơn tháng trước rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy!” – Charlie, một cậu nhóc ngồi bên cạnh lo lắng gật đầu, “Tháng trước bé còn yếu xìu như một con mèo con, hầu như không thấy thở. Tớ sợ bé không trụ nổi mất.”

“Vậy thì để tớ chia cho Nia một phần cơm tối của tớ nhé.” – Tiểu Thi sờ mái tóc xoăn nhỏ của mình, “Như vậy bé sẽ càng khỏe mạnh hơn!”

“Bé nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh.” – Sở Vọng khẳng định.

Sở Vọng là đại ca của bọn nhỏ, là thủ lĩnh trong mắt tất cả, bất kể nói điều gì cũng đều khiến người khác cảm thấy đáng tin.

Sau khi kết thúc một ngày dài toàn là những “nắm tay bảo bảo”, bọn nhỏ bắt đầu phân chia công việc một cách thuần thục. Có đứa đi hứng nước mưa ngoài căn cứ, có đứa nhóm lửa nấu cơm, có đứa quét dọn vệ sinh.

Rõ ràng chỉ là mấy đứa nhóc chưa lớn hẳn, vậy mà sinh hoạt lại thành thục chẳng khác gì người lớn.

Anh cả Sở Vọng là người tìm kiếm vật tư trong những thời điểm nguy hiểm nhất, nên sau một ngày bận rộn, các em nhỏ tuyệt đối không cho cậu làm gì thêm.

Vì vậy, nhiệm vụ chơi với bọn nhỏ sẽ do cậu đảm nhiệm.

Sở Vọng kiên nhẫn chơi đùa cùng Inia, ánh mắt dịu dàng và chăm chú.

Từ sau cơn sốt cao kéo dài năm đó, mắt trái của Sở Vọng đã biến dị, từ màu đen chuyển thành bạc xám. Không ai biết rằng, dưới đôi mắt khác thường ấy, cả thế giới hiện ra với cậu đã hoàn toàn thay đổi.

Bé tóc xoăn vô tư nằm trên tấm thảm cũ kĩ thổi bong bóng, còn thiếu niên kia – là người duy nhất nhìn thấy dòng chữ lấp lánh trên đỉnh đầu bé.

【?? Chi chủ: Inia (trẻ con)】

—— Đứa trẻ nhỏ bé trước mặt cậu, chính là Boss phụ bản vẫn chưa lớn lên.

Hướng dẫn sử dụng tác phẩm:

Tác phẩm này là thể loại sinh hoạt thường nhật kết hợp chữa lành, thuộc nhánh “ văn nuôi dưỡng nhãi con ”, có pha trộn một chút thiết lập vô hạn lưu, nhưng không quá hardcore, phù hợp với những người chơi yêu thích phong cách đời thường, nhẹ nhàng nuôi con, xem các bảo bảo lớn lên từng chút một.

Xin xác nhận luôn cho tiện: tác phẩm không đi theo mô-típ nhân vật chính tàn sát vô tội hay kẻ ác làm phản diện chính đâu nhé. Cho nên dàn Boss trong truyện đều là loại hình “mỹ – cường – thảm”, mang đậm phong cách phản diện điển hình của Tấn Giang: đẹp trai, mạnh mẽ, quá khứ thê thảm, nhưng bản chất không tàn nhẫn ác độc.

Tuyến truyện chính là hành trình dàn Boss nuôi dưỡng hài tử – từ nhỏ đã bắt đầu nuôi, phần chính văn không viết đến khi trưởng thành, chuyện lớn lên sẽ được viết ở phần ngoại truyện sau này.

Có nam chính, là thiếu niên Boss tóc bạc mắt lam, thuộc tuýp nhân vật giả tưởng mang huyết thống Tây phương. Tuy nhiên, nhân vật chính duy nhất của tác phẩm này chính là bảo bảo Inia. Nam chính không phải là nhân vật chính, chỉ xem như CP với nữ chính. Trước khi trưởng thành thì giữa hai người chỉ đơn thuần là quan hệ tiểu đồng bọn, đến khi kết thúc phần chính văn vẫn chưa mở tình tuyến. Nam chính sẽ xuất hiện mạnh mẽ ở phần trung hậu kỳ và ngoại truyện mới có nội dung yêu đương.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play