Chương 2

Tác giả: Phù Đảo

Edit : Kalle

Trong không gian luyện cảnh, mọi vật tồn tại đều đã bị âm thầm định giá – kể cả con người cũng không ngoại lệ.

Sở Vọng có một loại dị năng kỳ lạ: cậu có thể nhìn thấy giá trị cùng  tin của mọi thứ. Trong tầm nhìn của cậu, gần như tất cả vật phẩm trong căn cứ nhỏ đều đã quá hạn sử dụng, bị đánh dấu bằng màu xám: phế phẩm, rác thải, đồ linh tinh vô dụng.

Khi ánh mắt cậu rơi xuống những đứa trẻ khác, phía trên đầu bọn họ hiện ra một dòng trạng thái: 【Dân du cư nhi đồng (không hộ khẩu)】.

Đám nhóc này đều là tự đặt tên cho mình, nhưng dường như không có cái tên nào được hệ thống quy tắc của đôi mắt đặc biệt kia thừa nhận.

Tại thế giới tầng thứ 36, Sở Vọng từng thấy các người chơi có ký hiệu đánh dấu trên đỉnh đầu như 【X giai X cấp người chơi】, còn người chơi dân du cư thì sẽ kèm thêm ba chữ “dân du cư” nữa.

Nếu Sở Vọng kết bạn với ai, tên của đối phương sẽ hiện rõ trên đầu họ, bất kể đối phương có thay đổi diện mạo ra sao cũng không thể giấu được khỏi đôi mắt của cậu.

Cậu không nhìn thấy thông tin của chính mình, nhưng suy đoán chắc cũng không khác gì đám trẻ dân du cư bị gắn nhãn “không hộ khẩu”.

Chính vì thế, chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng đủ thấy thân phận của Inia đặc biệt cỡ nào.

Thiếu niên vươn tay, trân trọng ôm bé vào lòng.

Năm nay cậu đã mười bốn tuổi, mà trong không gian luyện cảnh, trẻ con 13–14 tuổi đã được xem là thành niên, đủ tư cách cùng người lớn vào phó bản.

Dù vóc dáng có hơi gầy yếu, nhưng Sở Vọng là đứa trẻ lớn lên trong tàn khốc tầng 33, đã vượt qua bao nhiêu khảo nghiệm sinh tử. Những người từng chứng kiến cậu ra tay, đều không dám xem cậu là thiếu niên chưa trưởng thành, mà coi cậu là một đối thủ nguy hiểm thực thụ – thậm chí đáng sợ hơn cả người lớn.

Trừ phi đánh cược cả mạng sống để đổi lấy lợi ích, nếu không dân du cư tuyệt đối không muốn chọc vào cậu. Trong mắt những kẻ trưởng thành khác, cậu chính là loại “xương cứng khó gặm” điển hình.

Vì vậy, vào ban ngày – thời điểm dân du cư thường xuyên làm nhiệm vụ nguy hiểm – Sở Vọng sẽ dẫn theo các nhóc khác thay phiên nhau ra ngoài tìm kiếm vật tư. Dựa vào đôi mắt đặc biệt của mình, cậu luôn có thể nhặt về được vài thứ hữu dụng.

Cái buổi sáng gặp được bảo bảo ấy, Sở Vọng cũng chỉ theo lệ thường đến bãi rác giống như biển sơn hà vô tận nhặt đồ bỏ đi mà thôi.

Khi cậu mở toàn bộ năng lực thị giác, vô số dấu xám tượng trưng cho rác rưởi và phế phẩm lập tức chen chúc xuất hiện khắp tầm nhìn. Thiếu niên được rèn giũa quanh năm suốt tháng vẫn bình tĩnh bước đi, bắt đầu lặng lẽ dò tìm những món vật phẩm có giá trị giữa biển đồ bỏ ấy.

Chính vào lúc ấy, trong đại dương xám mênh mông, một luồng sáng trắng thuần khiết chợt lóe qua – giống như ánh nắng xuyên thủng tầng mây dày đặc.

Đã quen sống trong một thế giới tăm tối, Sở Vọng thoáng ngây người, thậm chí suýt tưởng mình đang hoa mắt. Cho đến khi tia sáng rực rỡ ấy một lần nữa xuất hiện, cậu theo bản năng lao thẳng về phía nó.

Từng tầng mây đen dày nặng tan biến, trước mắt trở nên quang đãng. Thiếu niên thở dốc rồi dừng bước.

Dưới chân một sườn núi rác, giữa vô số phế phẩm, có một bé con gầy gò đang cuộn tròn trong một vật thể giống vỏ trứng, bị bao bọc bởi một lớp giống như… lòng trắng trứng? À không, có lẽ là nước ối.

Đôi mắt to tròn ngấn nước, môi nhỏ mím lại, vẻ mặt tủi thân đến mức khiến người ta đau lòng.

Một cơn gió lạnh lướt qua, bảo bảo hắt xì một cái, sau đó bị chính mình dọa sợ, lập tức oa oa khóc nấc lên.

Nhìn thấy dòng chữ hiện trên đầu bé: 【?? Chi chủ】, Sở Vọng sững người, mãi mới hoàn hồn lại. Cậu vội vàng cởi áo khoác.

Áo ngoài của thiếu niên là một chiếc áo khoác da đen nhặt được. Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh quả trứng, định dùng áo bao lấy bảo bảo, nhưng sợ áo khoác quá cứng cáp, không thoải mái. Cuối cùng cậu dứt khoát cởi luôn chiếc áo hoodie bên trong, mới nhẹ nhàng bế bé lên.

Bé con trong vòng tay cậu nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng. Cậu lau khô cơ thể ướt sũng của bé, dùng chiếc hoodie ấm áp bao lấy bé. Tiếng khóc dần nhỏ lại, trở thành những tiếng nấc khe khẽ.

Đồng thời, dòng chữ phía trên đầu bảo bảo cũng thay đổi: 【?? Chi chủ: Inia (trẻ con)】

Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, nhưng trong lòng Sở Vọng như dậy sóng.

Cậu từng bị một cặp “cha mẹ” nuôi dưỡng suốt tám năm, họ dạy dỗ cậu từng chút một: chỉ có bước vào phó bản, giúp cha mẹ đánh bại Boss, cậu mới chứng minh được giá trị tồn tại của bản thân. Nếu thất bại – cậu không xứng làm con họ.

Từ nhỏ đã phải xem đi xem lại những dữ liệu phó bản mà cha mẹ phục chế, Sở Vọng hiểu rõ một điều: mỗi một Boss cuối cùng đều được gọi là “Phó bản Chi Chủ”. Về phần cái gọi là “chủ nhân” kia là gì, còn tùy thuộc vào khái niệm thế giới của Boss và năng lực độc nhất vô nhị của họ.

Nói cách khác… bé con mảnh mai yếu ớt đang nằm trong lòng cậu đây, cũng là một “ chi chủ phó bản”?

Sở Vọng cúi đầu nhìn chằm chằm Inia trong lòng.

Người chơi và Boss phó bản – lẽ ra phải là hai mặt của đồng xu, sống còn đối lập, không thể cùng tồn tại.

Phạm vi thế lực dưới chân cậu, cùng hệ tư tưởng cậu bị nhồi nhét từ nhỏ đến lớn – tất cả như đang thúc ép cậu nhanh chóng lớn lên, rồi ra tay giết bé. Dù không nỡ động thủ, thì chí ít cũng phải lập tức báo cáo cho các người chơi khác, đưa tin tức này về hệ thống luyện cảnh.

Một Boss còn nhỏ tuổi thế này mà lại xuất hiện trong không gian luyện cảnh? Chuyện này tuyệt đối đủ để toàn bộ người chơi cảnh giác cao độ.

Thế nhưng…

Thiếu niên siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy đứa trẻ.

Thần sắc hắn bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt màu đen ẩn mình trong bóng tối, cặp đồng tử xám bạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như băng tuyết dưới ánh mặt trời.

Nhưng vấn đề là… so với việc giết chết một Boss phó bản không thù không oán, cậu lại càng muốn đích thân xử lý những kẻ trưởng thành đầy giả dối và đáng giận kia hơn.

Nếu Inia là chiếc chìa khóa dẫn xuống địa ngục, vậy thì cậu – cậu thậm chí còn không thể chờ nổi mà muốn mời toàn bộ người chơi cùng cậu hóa thành tro tàn trong biển lửa.

Sở Vọng ôm Inia quay trở về. Cậu không nói cho những đứa trẻ khác biết sự thật.

Với thân phận cô nhi không hộ khẩu, chỉ để sinh tồn thôi đã vô cùng khó khăn, bọn nhỏ đâu còn dư sức quan tâm đến những chuyện vượt quá tầm hiểu biết. Chúng sẽ không thể nào hiểu được thân phận thật sự của Inia mang ý nghĩa gì – biết càng nhiều lại càng không an toàn.

Chớp mắt, mấy tháng trôi qua.

Bảo bảo nhỏ như một chú mèo con ngày ấy đã lớn hơn một chút, nhưng nhìn vẫn như thiếu dinh dưỡng, gầy yếu vô cùng.

Sở Vọng cảm thấy, có lẽ tất cả những điều này đều bắt nguồn từ thân phận đặc thù của bé—chỉ riêng phương thức bé phá trứng chào đời thôi, đã nói rõ nàng tuyệt đối không phải một đứa bé bình thường.

Cậu từng tham khảo tài liệu về vài loại chim nhỏ, biết rằng có loài sẽ hấp thụ dịch trứng và ăn luôn cả vỏ để bổ sung dưỡng chất. Thế là cậu cẩn thận lấy toàn bộ phần dịch còn lại trong vỏ trứng đút cho Inia, sau đó nghiền mịn vỏ trứng thành bột, trộn vào cháo loãng cho bé ăn sạch không sót một chút nào.

Từ kết quả nhìn lại, có vẻ cũng hữu hiệu. Dù bảo bảo chưa từng uống sữa như những đứa nhỏ khác, nhưng chỉ nhờ cháo loãng và bột trứng, bé vẫn lớn lên khỏe mạnh, nhìn đã ra dáng một bé gái bảy tám tháng tuổi.

Có lẽ suy đoán của cậu là đúng: phó bản chi chủ có thể cần hấp thụ dinh dưỡng từ những nguồn "khác thường" để bồi đắp thân thể, mà các loại thực phẩm phổ thông thì dinh dưỡng lại quá kém đối với bé. Thế nên, mặc cho đám nhóc có cố gắng nhường nhịn hết những thứ tốt nhất cho Inia ăn, bé trông vẫn gầy yếu, chẳng mập lên được bao nhiêu.

Trước mắt, Sở Vọng vẫn chưa tìm ra rốt cuộc Inia cần loại gì để hấp thu được đầy đủ, kéo theo một vấn đề khác càng khiến người ta trăn trở.

Lúc trước cậu ôm về bảo bảo này, thật ra là ôm theo tâm lý như thể mở hộp Pandora vậy. Với vốn kiến thức dày đặc về các loại phó bản, thiếu niên thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý cho khả năng: đến một đêm nào đó, Inia sẽ vươn ra sáu chiếc xúc tu từ trong miệng, rồi đâm thủng bụng cậu như mở rương kho báu.

Kết quả là mấy tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn yên ổn như nước lặng hồ thu, bảo bảo vẫn cứ là bảo bảo, một đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.

Thậm chí, bởi vì tháng đầu tiên gần như suốt 24 giờ đều do một tay cậu chăm sóc, nên Inia trở nên đặc biệt dính cậu. Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy Sở Vọng, bé sẽ "a a" kháng nghị ầm ĩ, khiến Sở Vọng phải đặc biệt điều chỉnh giờ giấc ăn ngủ của bé: cho bé ngủ vào ban ngày để cậu có thể tranh thủ đi tìm vật tư, rồi quay lại ngay khi bé tỉnh dậy để kịp thời ở bên cạnh.

Hồi tưởng lại quãng thời gian lúc ban đầu chính mình từng có ý định kéo cả đám xuống địa ngục, rồi nhìn lại hiện tại—một tiểu địa ngục đáng yêu đang lắc mông bò lồm cồm trước mặt mình…

Sự phát triển này so với tưởng tượng ban đầu của cậu, không thể nói là hoàn toàn giống hệt—mà là chẳng có điểm nào tương quan cả.

Chẳng lẽ mình đã sai rồi sao?

Hắc hóa chi tuyến tạm thời bị đình chỉ, nhưng dù cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tài nào hiểu nổi. Đôi tay thiếu niên vẫn thuần thục như phản xạ tự nhiên, nhanh chóng ôm bảo bảo vào lòng, tránh cho thân thể nhỏ bé của Inia vì bò quá nhiều mà tổn thương.

Mới vừa cử động được vài bước, bảo bảo bị “giam lỏng” đã lập tức nổi cáu, xoắn xuýt trong vòng tay cậu không chịu yên, hai chân nhỏ nhắn đạp đạp rất mạnh, rõ ràng đang bày tỏ lòng khát vọng mãnh liệt với tự do.

Nhưng tênanh trai ngốc nghếch này lại chẳng hiểu gì, chỉ vui mừng ngốc nghếch nói: “Nia càng ngày càng có lực rồi, giỏi thật đó.”

Inia nghẹn họng vài tiếng "hừ hừ", rõ ràng là sắp sửa khóc to lên, nhưng anh trai giảo hoạt đã nhanh tay lẹ mắt lấy ra món đồ chơi tự chế từ nhựa phế phẩm, thành công chuyển dời sự chú ý của bé, khiến bé hoàn toàn quên mất oan ức vừa rồi.

Về sau thiếu niên này có hắc hóa hay không, chưa thể đoán trước. Nhưng riêng khả năng dỗ con được tôi luyện trong suốt sáu năm nhặt nhạnh sống sót, thì đúng là mạnh đến mức nghịch thiên! Một tiểu địa ngục như Inia cũng bị dỗ đến ngẩn ngơ, hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.

Tối đến, đám cô nhi tụ lại với nhau ăn bữa cơm tối nóng hổi.

Bọn chúng dùng nước mưa để nấu rau dại với chút thịt chuột, thêm chút cơm thừa canh cặn nhặt được từ các trạm, so với bình thường đã là một bữa cực kỳ thịnh soạn.

Còn phần của bảo bảo, là nửa túi bánh quy mà Sở Vọng nhặt được từ trạm thu về. Cậu ngâm bánh quy cho mềm rồi đút từng chút một cho Inia.

Bánh quy—thứ đồ ăn vặt quý giá đến mức chẳng mấy khi có được. Ngoài Inia ra, mỗi đứa trẻ chỉ được chia một mảnh nhỏ, thế nhưng bọn chúng lại ăn ý đến kỳ lạ mà từ chối nhận lấy.

“Để cho Inia ăn đi, để bé ăn nhiều một chút, sau này lớn lên mới mạnh mẽ.”

Sở Vọng lắc đầu, “Bảo bảo không thể chỉ ăn một loại thức ăn, các em ăn đi, có no mới có sức mà bảo vệ bé.”

Tin tưởng vào lời đại ca, đám cô nhi cuối cùng cũng chịu nhận phần của mình, nhưng mỗi đứa cũng chỉ ăn một miếng nhỏ, còn lại thì cẩn thận giữ lại.

Sở Vọng nghiền nát rau dại cùng miếng thịt thành dạng bùn, đút từ từ cho Inia ăn.

Giờ cậu vẫn còn nhỏ, năng lực bị hạn chế, mà bảo bảo lại giống như thuộc về một đẳng cấp cao hơn cậu nhiều. Nếu như ngày thường cậu có thể toàn lực  để tạm thời nhìn thấy trạng thái của người khác, thì khi đối mặt với Inia, cậu buộc phải vừa toàn lực vừa hết sức tập trung, tiêu hao tinh lực cực lớn.

Dù vậy, trước khi đi ngủ mỗi ngày, Sở Vọng vẫn sẽ cố chấp sử dụng năng lực của mình, quen thuộc mà tra xét tin tức chi tiết của Inia.

【?? Chi chủ: Inia (trẻ con)】

【Trạng thái: No bụng, buồn ngủ】

Thấy bé không có trạng thái bất ổn nào, thiếu niên mới yên tâm nằm nghiêng, nhẹ nhàng vỗ bên cạnh bé cho đến khi bé chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Trong căn cứ được dựng lên từ phế phẩm ấy, rất nhanh đã vang vọng tiếng ngáy của mọi người. Ngoại trừ đứa trẻ trực gác đêm nay, đám cô nhi sau một ngày bận rộn đều ngủ say như chết.

Một ngày thành công dỗ bảo bảo vào giấc, Sở Vọng thở phào nhẹ nhõm. Trước khi ngủ, cậu luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó.

Hôm nay đã cho bảo bảo ăn đầy đủ và cân đối, cũng chú ý không để nàng bò quá mức. Cả ngày bé rất vui, không khóc nháo gì cả. Tã đã được thay, người cũng sạch sẽ, không bị cảm lạnh.

Mọi thứ đều ổn cả.

Hẳn là… không quên gì đâu nhỉ?



Bảo bảo: Anh quên mất chuyện “địa ngục” rồi đó (không phải~)

(Ghi chú nhân vật:)

Dàn Boss sau này đều sẽ lần lượt xuất hiện, còn Sở Vọng thì không được nhắc tên trong văn án. Bề ngoài là ca ca đáng tin cậy, nhưng nội tâm thì có phần lệch lạc, bệnh bệnh. Trong số người chơi có người tốt thật, nhưng với hoàn cảnh trưởng thành như cậu thì… căn bản không thể gặp được.

Vì cốt truyện đi theo hướng “dưỡng nhãi con” thường nhật nên tiến độ sẽ không quá nhanh đâu nhé~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play