Chương 3
Tác giả: Phù Đảo
Edit : Kalle
Sở Vọng từng nhặt về không ít cô nhi — có đứa mang bệnh nặng, có đứa trọng thương, có đứa sắp chết đói giữa đường... Nhưng cuối cùng có thể đồng hành cùng cậu, kiên cường sống sót đến giờ, thì thực sự chỉ còn lại số ít.
Trong thế giới tàn khốc như địa ngục này, bọn trẻ con đều buộc phải sớm học cách đối mặt với mất mát. Các bé tận mắt chứng kiến bạn chơi của mình hôm qua còn đang cười đùa, hôm nay đã hóa thành xác lạnh. Loại ly biệt này, đối với người trưởng thành đã đủ đè nén, huống chi là trẻ nhỏ.
Cũng bởi thế, trong mấy tháng qua, tâm trạng của đám cô nhi lúc nào cũng căng như dây đàn. Bọn chúng sợ rằng, một sáng tỉnh dậy nào đó, sẽ thấy bảo bảo bé nhỏ Inia đã ngừng thở. May thay, nhờ sự chăm sóc tận tình của đại ca, tuy Inia vẫn yếu ớt, nhưng chí ít vẫn còn sống, vẫn nằm trong lòng họ.
Khoảng thời gian này, tuy hiểm nguy luôn rình rập, nhưng bọn nhỏ vẫn luôn tràn đầy năng lượng. Chỉ cần nghĩ đến cô em gái nhỏ đang chờ ở nhà, mỗi lần ra ngoài tìm vật tư, là từng đứa đều gấp đôi tinh thần, cố sống cố chết mà lùng sục từng ngóc ngách.
Chứng kiến bảo bảo yếu ớt từng chút một học được xoay người, rồi tập bò, cảm giác đó thật sự không gì sánh được. Mỗi lần Inia học được một động tác mới, bọn nhỏ đều mừng đến mấy ngày liền.
Trên thế giới này, sao lại có đứa bé khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đến vậy?
Chúng nó nhìn thấy hy vọng và sự chữa lành nơi Inia, ngắm bé lớn lên từng ngày, thậm chí dần dần có chút mong chờ vào tương lai phía trước. Cũng bởi vậy, ở lại căn cứ để trông nom em gái đã trở thành “công việc” khiến bọn chúng vui vẻ nhất mỗi ngày.
Hôm nay người được phân công ở nhà trông bảo bảo là Đường Đậu, cậu bé sáu tuổi. Có lần nhặt được túi may mắn có kẹo, trong đó có một viên đường đậu, vừa vào miệng là tan, thơm ngọt đến cực hạn. Đó là lần đầu tiên trong đời cậu bé được ăn kẹo, và kể từ khoảnh khắc đó, cậu bé đã tin rằng trên đời này không có gì ngon hơn kẹo cả. Yêu thích tới mức đổi luôn cả tên mình thành Đường Đậu.
Thông thường Inia sẽ ngủ đến tận giữa trưa, mà vào tầm đó thì Sở ca cũng sẽ tranh thủ về nhà một chuyến.
Kết quả là hôm nay, tiểu địa ngục nhà họ dậy từ sớm hơn ba tiếng, ngáp một cái thật to, ngơ ngác mở mắt, phản ứng đầu tiên chính là tìm "đại môn bảo an trung thành" — cũng chính là anh trai chuyên giữ cửa địa ngục cho bé.
Chỉ là lúc này, vị đại ca từng thề sống thề chết cùng tiểu Boss đồng quy vu tận kia lại đang ở bên ngoài tìm vật tư rồi.
Inia vươn tay trong chiếc giường giấy lót , không cần gọi to, chỉ một cái đảo mắt, đôi mắt to đen láy đã thấy một cậu nhóc ló đầu vào nhìn.
“Nia tỉnh rồi à! Hôm nay dậy sớm ghê.”
Đường Đậu bế bảo bảo ra ngoài, ôm chặt trong lòng, không nỡ buông tay.
Nếu như trong tay Sở ca, Inia giống như một bé mèo nhẹ tênh, thì trong vòng tay Đường Đậu — vốn chỉ sáu tuổi — bé lại y như một con gấu bông nhồi bông, ôm vừa vặn trọn vòng tay.
Bảo bảo cũng cực kỳ thích được các ca ca tỷ tỷ nhỏ tuổi ôm ấp, ngồi dựa vào mấy chiếc sô pha cũ là thoải mái cực kỳ. Cằm và tay nhỏ của bé có thể gác lên vai người ôm, lại còn có thể nhìn được khung cảnh phía sau.
Mà mặc dù ai cũng cho rằng bảo bảo gầy gò yếu ớt, nhưng trên thực tế, mỗi ngày đều ăn no, lại không tiêu hao mấy tinh lực, cho nên Inia là dạng "trâu bò " sức không xài hết. Ở trong lòng mấy người khác thì bé cứ đạp tới đạp lui, bọn nhỏ thường xuyên ôm không nổi, đành mềm lòng trước gương mặt đáng thương ủy khuất, lén lút thả bé xuống đất để bò chơi.
Không giống với " ca ca sô pha" kia... À không, phải gọi là "ca ca xe buýt" mới đúng. Được cậu ôm thì cứ như bị một bức tường cao vững chắc chắn ngang phía sau, cánh tay cậu ấy chẳng khác nào đai an toàn, khóa cứng bảo bảo lại, dẫu bé cố gắng giãy giụa thế nào cũng không chạy nổi về phía tự do.
Inia ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Đường Đậu hơn nửa giờ. Bé là kiểu bảo bảo cần độ tập trung cao, cực kỳ yêu thích cảm giác được mọi người dán sát vào mình, ánh mắt lúc nào cũng đặt cả lên người bé.
Sau khi nhận đủ "tình yêu ánh sáng", rồi được đút chút cháo, tinh thần bé lập tức hồi phục trăm phần trăm, lại muốn đi "thống lĩnh thế giới".
“Nha a!”
Chân nhỏ giẫm mạnh xuống, nhưng không bò tới được cái thảm phía xa, mà lại bị nhấc bổng lên trời, thả trở lại giường giấy .
Đường Đậu xoa mái tóc xoăn đen nhánh của bảo bảo, không cần biết bé có hiểu hay không, cậu nhóc vẫn nghiêm túc nói chuyện: “Inia ngoan nào, Sở ca dặn là ăn xong cơm phải nghỉ ngơi nửa tiếng mới được ra chơi, chịu khó chờ chút nhé?”
“Mỗ ô…”
Bảo bảo bẹp miệng, tỏ vẻ siêu siêu siêu ủy khuất. Đôi tay nhỏ múa loạn trong không trung, đôi mắt to rưng rưng, nhìn cậu không chớp mắt, biểu cảm đáng thương khiến lòng người tan chảy.
Cảm giác được một sinh linh bé nhỏ ỷ lại đến mức ấy, cảm giác như mình là toàn bộ thế giới của bé, khiến người ta chỉ cần rời đi một giây thôi cũng thấy như thể đang vứt bỏ bé, phản bội bé…
Đó là một loại áp lực ngọt ngào — trách nhiệm nặng nề với sinh mệnh non nớt này. Nhưng cũng chính bởi thế, cậu bé sáu tuổi lại càng muốn làm bé mãi mãi được vui vẻ.
Đường Đậu mềm lòng rồi. Cậu bé có cảm giác chỉ cần rời khỏi tầm mắt bảo bảo là bé sẽ khóc lớn, mà cậu thì không nỡ nhìn bé khổ sở.
“Vậy ca ca ôm một lúc nha?”
Thế là cậu bé lại một lần nữa cẩn thận bế bé lên, để bé tạm thời quên đi nỗi "khát vọng bò bò", ôm bé đi vòng quanh căn cứ nhỏ hình tròn như một hành lang hẹp, để chuyển dời lực chú ý của bé.
Cậu bé sáu tuổi gầy gò ấy, nhờ những năm tháng chạy vạy tìm kế sinh tồn mà có cơ thể rắn chắc, bế Inia đi một vòng suốt nửa giờ mới đặt bé lại xuống thảm.
Vừa chạm đất, bảo bảo như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lập tức vùng chạy ra ngoài.
Chỉ cần bò nhanh, một ngày nào đó, bé nhất định sẽ chinh phục toàn bộ căn cứ nhỏ này!
Inia bò khắp nơi không biết mệt, dù có mệt đến mềm người, nhưng chỉ cần có cậu bé phía sau đuổi theo, bé lại vùng lên, trượt đi như cá.
Đúng lúc này, rèm cửa bất ngờ bị ai đó nhấc lên, một luồng khí lạnh tràn vào căn cứ, bảo bảo lập tức bị nhấc bổng khỏi mặt đất, tầm nhìn cũng theo đó mà nâng cao.
Sở Vọng đã trở về.
Tối qua Inia ngủ sớm hơn thường ngày, thế nên Sở Vọng đoán rằng hôm nay bé nhất định sẽ là người dậy trước, tranh thủ thời gian quay về càng sớm càng tốt. Quả nhiên, tất cả mọi việc đều khớp với dự đoán của cậu.
Khu sinh hoạt dành cho tiểu bảo bảo kia, nền đất đã được trải thảm bằng đủ loại vải dệt ghép lại. Các anh trai chị gái cũng đều cố gắng giữ cho bản thân thật sạch sẽ trước khi lại gần khu vực ấy.
Thế nhưng, dù có dọn dẹp kỹ càng đến đâu đi nữa thì nơi đây vẫn là không gian bị bỏ đi, lại nằm ở vùng rìa khu sinh hoạt, hoàn toàn không thể nào giữ sạch được tuyệt đối. Trên người tiểu bảo bảo dính đầy bụi tro, chứng tỏ bé vừa mới bò từ khu trẻ nhỏ ra, mà thời gian bò chắc chắn cũng không ngắn.
Sở Vọng nhẹ nhàng phủi bụi trên người Inia, rồi quay sang nhìn Đường Đậu. Cậu không nỡ trách cứ tiểu thiếu niên đang đỏ bừng vành tai, thần sắc lúng túng, nhỏ giọng xin lỗi: “Sở ca, thật sự xin lỗi.”
Tuy cậu bé biết rõ đại ca không cho Inia bò ra ngoài là vì muốn tốt cho bé, nhưng đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngấn lệ, lộ rõ vẻ tủi thân của tiểu bảo bảo, Đường Đậu thật sự không cách nào cứng lòng từ chối được.
Sở Vọng giơ tay xoa nhẹ đầu cậu bé: “Làm tốt lắm, vất vả rồi.”
Inia hoạt bát nghịch ngợm vốn dĩ cũng nằm trong dự liệu của cậu. Bé vốn chính là tiểu Boss trong phó bản, hiện tại mới chỉ biết bò thôi. Cậu thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh, nếu Inia học được cách đi và chạy, thì chắc chắn sẽ nghịch ngợm đến mức có thể lật tung cả căn phòng lên cũng không chừng.
Cậu không muốn áp chế nguyện vọng của bảo bảo, nhưng thân thể nhỏ bé gầy yếu lúc này của bé thật sự khiến người khác không khỏi lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Sở Vọng nuôi dạy trẻ con. Cậu luôn mong mọi thứ chu toàn hơn một chút. Cậu sợ rằng trong thế giới này, chỉ cần khí hậu hoặc môi trường không phù hợp với bé, thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong vòng tay của Sở Vọng, Inia ngẩng đầu nhìn vị anh trai đã biến mất cả buổi sáng, cuối cùng cũng ngoan ngoãn, không quấy không phá.
Đường Đậu có chút hâm mộ, lẩm bẩm: “Bảo bảo vẫn là thích đại ca nhất, em có dỗ thế nào cũng không được.”
“ Bé cũng thích em như nhau.” Sở Vọng đối với Inia hiểu rất rõ, “Nếu không thì bé đã khóc nguyên buổi sáng rồi.”
Đang trò chuyện thì đám trẻ khác cũng lần lượt trở về.
Mọi người bận bịu vào ra, người thay phiên ở bên cạnh Inia cũng thay đổi hết lượt này đến lượt khác.
Mỗi một người làm bạn với bảo bảo đều cực kỳ kiên nhẫn. Dù bé chỉ biết phát ra vài âm y y a a vô nghĩa, họ vẫn kiên trì đối thoại cùng bé như thường.
Khi Sở Vọng quay về lần nữa thì cũng đã xế chiều. Cậu thuần thục ôm lấy Inia, vừa dỗ nàng, vừa trò chuyện với mấy đệ đệ muội muội khác.
Inia mở to đôi mắt, nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, tựa như đang chăm chú lắng nghe.
“Oa a... Ca ca...”
Ngay khoảnh khắc ấy, bé bỗng phát ra một âm thanh ngọng nghịu không rõ lời.
Toàn bộ căn cứ lập tức lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều kinh ngạc hướng về phía tiểu bảo bảo.
Đường Đậu là người phản ứng đầu tiên, kích động nhảy dựng cả người lên: “Inia biết gọi ca ca rồi! bé biết gọi ca ca rồi!”
Trẻ con từ năm đến bảy tháng tuổi, không cần ai dạy cũng có thể mơ hồ phát ra các âm như “mama”, “baba”, nhưng thực ra vẫn đang ở giai đoạn vô thức. Hai âm đó là những phát âm đơn giản nhất với trẻ nhỏ.
Tụi nhỏ không hiểu lý thuyết ấy, chúng chỉ đơn thuần hy vọng Inia không học gọi ba mẹ trước, mà là sẽ gọi ca ca, gọi tỷ tỷ. Chỉ tiếc điều đó với một tiểu bảo bảo không có nền tảng gia đình lại quá khó khăn.
Mấy tháng trôi qua, trong cuộc sống chìm đắm giữa những ngày tháng lặng thầm, từ “Sở ca” là xưng hô xuất hiện nhiều nhất trong thế giới của Inia, cuối cùng cũng biến thành sự chuyển hóa từ lượng sang chất.
Mọi người vừa phải làm nhiệm vụ, vừa phải chăm lo cuộc sống, căn bản không có thời gian để phản ứng kịp. Tiểu bảo bảo thì bị vây quanh trong vòng tròn lớn.
“Inia giỏi quá, gọi lại một lần nữa nào, ca ca!”
“Gọi Đường Đậu ca ca đi!”
“Bảo bảo, gọi tỷ tỷ đi, gọi tỷ tỷ nào~”
Trong tiếng reo hò phấn khích khắp bốn phía, Sở Vọng dần tỉnh khỏi ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo đang nằm trong ngực mình.
Không biết là vì được đại gia cổ vũ mà thật sự vui mừng, hay chỉ vì vô tình đối mắt với cậu mà rung động, Inia lại nói thêm một tiếng nữa: “Ca ca.”
Âm cuối nhẹ kéo dài, nghe vào mềm mại đáng yêu vô cùng, như có như không, mang theo một tia ngọt ngào.
Tiếng cổ vũ của các ca ca tỷ tỷ càng lúc càng dâng cao. Ngay tại khoảnh khắc không khí lên đến cao trào, Inia lại gọi một tiếng “tỷ tỷ”, khiến không khí bùng nổ nhiệt liệt hơn nữa.
Có lẽ cảnh tượng quá mức hỗn loạn, khiến tiểu bảo bảo vốn luôn vô điều kiện chấp nhận yêu thương từ người khác cũng cảm thấy hơi lạ lẫm. Bé rúc vào lòng ngực của Sở Vọng, trốn tránh một chút.
Sở Vọng ôm bé chặt hơn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bé.
Chỉ có chính cậu biết rõ—cậu không hề thản nhiên như vẻ ngoài thể hiện.
Cậu hiểu rất rõ, gặp nhau trong thế giới này chỉ là sự đồng hành ngắn ngủi, chia ly mới là trạng thái bình thường của nhân sinh. Vậy nên cậu chỉ cứu giúp và bảo vệ những cô nhi khác, nhưng chưa từng thật lòng trao gửi tình cảm.
Đối với người khác, cậu không kỳ vọng gì, chỉ dành chút quan tâm, để đến khi mất đi họ cũng sẽ không quá đau lòng.
Tâm hồn cậu giống như lớp vỏ trai dày nặng, vì quá sớm tiếp xúc với sự tàn khốc của thế đạo mà trở nên lãnh đạm, tê dại.
Thế nhưng cuộc gặp gỡ với Inia lại làm cậu sống lại một tia hy vọng. Mấy tháng gắn bó như hình với bóng bên bé, vì bé mà lo lắng đủ điều, xem nàng là ưu tiên hàng đầu. Ngay cả khi ra ngoài tìm vật tư cũng không có một giây phút nào không nghĩ đến bé—dần dà, tất cả đã trở thành thói quen.
Bắt đầu bằng tư tâm, nhưng kết thúc lại bằng chân tình.
Đầu ngón tay Sở Vọng khẽ nóng lên.
Ca ca…
Bé đã gọi cậu là ca ca.
Tiểu bí mật nho nhỏ:
Nếu mọi người thích phiên âm tên tiếng Anh của bảo bảo, vậy nàng chính là Inia.
Nếu cảm thấy nên đặt tên theo kiểu Trung Hoa, vậy nàng chính là tiểu cô nương họ “Y”, tên “Nia” (.) — phương pháp trị liệu hiệu quả dành cho chứng lựa chọn khó khăn ~
·