Chương 4

Tác giả: Phù Đảo

Edit : Kalle

Dưới ánh hoàng hôn chạng vạng, Sở Vọng dùng công cụ đơn giản tự chế tạo một cái móc treo để buộc bảo bảo lên người. Cậu cẩn thận đeo tai nghe cách âm cho Inia, rồi lại dùng một chiếc khăn quàng cổ thật dài quấn quanh người bé, chỉ chừa lại đôi mắt to tròn lấp lánh.

Có thể do tầng thứ 36 của tòa nhà khá thưa người, nên về đêm gió thổi càng thêm lạnh buốt.

Sở Vọng mang bé leo lên mái của một nhà xưởng bỏ hoang bên cạnh, từ vị trí này có thể nhìn thấy mặt biển phía xa đang lấp lánh phản chiếu ánh chiều tà.

Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mặt biển rộng lớn ấy như đang đông cứng lại – sóng biển cuồn cuộn thật ra chỉ là ảo ảnh do ánh nắng chiều chiếu lướt qua đỉnh sóng tạo thành.

Gió đêm thổi tới, mặt biển vang lên những tiếng leng keng leng keng như chuông ngân trong sương giá.

Thì ra, nơi ấy chính là một đại dương được tạo thành từ vô số rác thải và phế phẩm tích tụ.

Sở Vọng chăm chú nhìn đồng hồ – vừa đúng năm giờ. Trong khoảnh khắc ấy, mặt đất phía xa phát ra âm thanh “vù vù”, kế đó, một phần của biển rác đột nhiên sụp xuống, hoàn toàn biến mất.

Tựa như có một cơn lốc xoáy xuất hiện trên mặt biển, kết cấu ổn định của đống rác bị cuốn xuống một khoảng trống không gian, kèm theo một tiếng vang chói tai như có thứ gì đó đang bị nghiền nát. Biển rác ấy trong khoảnh khắc như được “tái sinh”.

Sở Vọng đưa ngón cái ra đo khoảng cách, rồi trong tiếng ầm vang rung trời, cậu ngồi xổm xuống, dùng một cục đá nhỏ trên mái nhà bắt đầu tính toán.

Tầng thứ 36 chính là trung tâm xoáy hút rác – những người sinh tồn ở nơi này, xét cho cùng cũng chẳng khác gì đám gián hay chuột ẩn trong một bãi rác khổng lồ.

Cứ mỗi bảy ngày, hệ thống sẽ chọn ngẫu nhiên một khu vực để “quét sạch”, tiêu hủy toàn bộ rác rưởi và cả những sinh vật sống còn lại trong đó.

Nhiều người chơi lưu lạc sống sót trong thế giới này đã sớm coi chuyện sống chết như mệnh trời, nhưng thiếu niên lại không nghĩ vậy.

Người lớn vốn đã quen với việc bị các quy tắc trật tự giằng xé, bản thân Sở Vọng cũng từng là một phần trong đó. Nhưng từ sau khi bị vứt bỏ lúc tám tuổi, trong lòng cậu âm ỉ cháy lên một ngọn lửa vô danh. Từ đó, cậu luôn âm thầm đặt câu hỏi: “Tại sao? Dựa vào cái gì?”

Quy luật thanh trừ ngẫu nhiên của tầng 36 đã trở thành định luật tự nhiên như mặt trời mọc rồi lại lặn, ai cũng cam chịu, nhưng Sở Vọng thì chưa từng từ bỏ việc tính toán, thử tìm ra quy luật ẩn sau sự ngẫu nhiên ấy.

Một năm có khoảng 52 tuần, trong sáu năm qua, cậu đã tính toán hơn 300 lần – cuối cùng cũng khiến cậu nhận ra quy luật ẩn dưới cái vỏ “tùy cơ” kia!

Thiếu niên đứng dậy, dùng đế giày xóa đi những con số vừa viết dưới đất.

Cúi đầu xuống, cậu liền bắt gặp ánh mắt tò mò của bảo bảo – Inia bị bịt kín mít từ đầu tới chân, chỉ còn đôi mắt là chớp chớp nhìn quanh.

Sở Vọng không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa đầu bé, bật cười: “Tuần này, chúng ta phải dọn nhà rồi.”

Nhưng vì tai bé bị bịt chặt nên Inia không nghe thấy tiếng rầm rầm sập xuống của biển rác, cũng chẳng nghe được lời cậu nói.

Bị xoa đầu, bé cố gắng ngẩng mặt lên nhưng vì bị quấn chặt quá mức mà chẳng thể cử động, đành rầm rì đầy bất mãn.

Sở Vọng tháo tai nghe cách âm xuống cho bé, rồi cùng bé ngồi xuống mép sân thượng.

Ngắm nhìn cảnh vật, bảo bảo cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh hoàng hôn và biển rác lấp lánh như đang cháy rực.

Cúi đầu nhìn gương mặt bé con đang tập trung ngắm nhìn thế giới, Sở Vọng mỉm cười.

“Trong mắt em, thế giới này là dạng gì nhỉ...”

Thiếu niên khẽ thì thầm, câu nói như tan biến theo làn gió đêm thổi lướt qua mái tóc cậu.

Sau khi ăn tối xong, đám trẻ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bởi vì tầng 36 luôn có quy luật “mỗi tuần thanh trừ ngẫu nhiên một khu vực”, nên ở thế giới này, không tồn tại cái gọi là địa bàn cố định như những nơi khác.

Tuy rằng không ai thông minh bằng Sở Vọng, nhưng các người chơi quanh năm sống tại đây cũng đều có phương thức riêng để suy đoán lần “đại thanh tẩy” kế tiếp – chỉ là tỷ lệ chính xác không cao bằng cậu.

Dù có là nhân vật lợi hại đến đâu, nếu chỉ số may mắn thấp thì vẫn có thể bị thanh trừ một cách bất ngờ. Vì vậy, các thế lực người chơi ở tầng 36 khá rời rạc, ngoại trừ chợ đen thì gần như không có tổ chức nào thật sự lớn mạnh hay ai quá nổi bật.

Sở Vọng được xem là một trong số ít người chơi nổi danh nhất tại đây. Bốn năm trước, khi còn là một thiếu niên mười tuổi, cậu từng dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài tìm vật tư. Khi quay về, phát hiện nơi trú ẩn đã bị cướp sạch, một đứa trọng thương, một đứa đã không còn sống.

Sau khi hỏi được đặc điểm của kẻ tập kích từ đứa trẻ sắp chết, Sở Vọng dành ba tháng âm thầm theo dõi, lần lượt đánh bại và tiêu diệt từng thành viên trong đội năm người chơi lưu lạc kia – không chừa một ai.

Sáng hôm sau, cậu thản nhiên mang những chiến lợi phẩm còn dính máu đến chợ đen bán, từ đó tiếng tăm bắt đầu lan xa.

Người chơi lưu lạc ai cũng biết có một thiếu niên trong đội – tâm cơ thâm trầm, ra tay tàn nhẫn. Nếu ai lỡ đụng phải cậu, chẳng khác nào chọc vào chó điên – đuổi mãi cũng không thoát.

Thế nhưng chỉ cần không làm gì khiến cậu khó chịu, thì cậu cũng không xuất hiện trong tầm mắt đại chúng. Cậu lặng lẽ dẫn theo đồng đội nhỏ sinh tồn ở những khu vực ven biên, gần như không hề tạo thành uy hiếp gì.

Bọn trẻ lớn lên trong không gian thế giới này đều có một điểm chung – không biết sợ chết. Chúng chưa từng được sống trong thế giới tốt đẹp của người chơi lưu lạc đời đầu, cũng chẳng biết thế giới ngoài bãi rác rộng lớn đến mức nào.

Chúng chẳng có gì trong tay, nên càng không sợ mất gì – chân trần không ngán đạp gai. Và trong số đó, Sở Vọng chính là kẻ liều mạng nhất. Ngươi nói xem, đang yên đang lành lại muốn trêu vào cậu làm chi cho rước họa vào thân?

Từ sau lần đó, nhóc con của tổ sinh hoạt đã dần dần đứng vững chân trong biển rác rưởi . Những người chơi kỳ cựu cũng không dây vào bọn họ, nước giếng không phạm nước sông, thỉnh thoảng mới có vài tên không có mắt—vừa sa sút thành dân du cư đã nghĩ tới chuyện bắt nạt hài tử—phần lớn đều kết thúc bằng một đi không trở lại.

Dù là như vậy, mấy nhóc vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ. Lần này chỗ chuyển nhà mà Sở Vọng chọn, cậu đã quan sát suốt mấy ngày, là một cái thùng hàng bỏ đi nằm ở khu vực ven rìa biển rác rưởi . Chỗ mà cậu lựa đều là những nơi hẻo lánh, ít người lui tới, có thể tối đa hóa mức độ an toàn cho cả nhóm.

Biển rác rưởi  chiếm gần phân nửa diện tích của tầng thứ ba mươi sáu trong toàn hệ thống thế giới, một số vùng được sử dụng làm nơi vứt bỏ phế liệu nên tương đối ổn định, thích hợp để tìm vật tư, nhưng đồng thời cũng là chiến trường tranh đoạt tài nguyên của rất nhiều người.

Những nơi khác thì hoàn toàn không có ai bén mảng, bởi vì chỉ cần sơ sẩy giẫm nhầm một bước là có thể bị rác rưởi trên mặt biển nuốt chửng trong tích tắc. Thế nên mấy tay nhặt rác lão làng thà chen chúc ở mấy bãi rác có người còn hơn dấn thân vào ‘dã hải’ để mạo hiểm.

Nhưng điểm này đối với Sở Vọng – người sở hữu con mắt phân tích cấp chiến lược – lại không thành vấn đề. Nơi mà cậu chọn để làm chỗ ở mới chính là một góc khuất trong dã hải, không chỉ vắng người mà còn thuận tiện cho việc cậu tìm kiếm vật tư.

Lợi dụng đêm tối, cậu cõng theo một đống lớn hành lý, dẫn cả bọn nhóc lặng lẽ rời khỏi căn cứ nhỏ ở vùng phế phẩm.

Tiểu bảo bảo được Sở Vọng dùng dây móc chặt vào người, đã ngủ say từ lâu. Gương mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực cậu, hơi hơi lộ ra chút thịt mềm mịn. Thiếu niên dùng đốt ngón tay khẽ cọ nhẹ khuôn mặt bé, sau đó kéo khăn quàng cổ phủ kín đầu nhóc.

Inia luôn luôn là kiểu bảo bảo ngủ sâu, dạng mà có lôi trời đánh bên tai cũng không tỉnh, chỉ cần bên cạnh có cảm giác an toàn là đủ. Dù cho gió đêm ngoài khăn quàng cổ có thét gào cỡ nào, bé vẫn say giấc nồng trong vòng tay thiếu niên.

Ở trong mộng cảnh, bảo bảo mở mắt.

Bé đang ở trong một khối lập phương trong suốt, chiều cao vừa tầm ngồi dậy là có thể chạm tay lên đỉnh, diện tích nhỏ như một cái nôi trẻ em, bò hai bước là chạm vách.

Inia còn quá nhỏ, chưa học được cách phân biệt giữa hiện thực và mộng cảnh. Bé dựa vào bức tường trong suốt, không hề sợ hãi, mà trái lại còn tò mò sờ tới sờ lui.

Đúng lúc đó, không gian nhỏ xíu quanh nàng bị vũ trụ sao trời vây quanh, vô số ánh sao lấp lánh nhấp nháy sát bên.

“Ê a! Ca ca ca ca!”

Từ lúc học được hai chữ “ca ca” và “tỷ tỷ”, hai từ này liền trở thành biểu đạt cảm xúc cao tần suất nhất của Inia, có thể tùy tiện vang lên bất cứ lúc nào trong sinh hoạt thường nhật.

Ánh sao chuyển động xung quanh, bảo bảo tò mò duỗi tay bắt lấy, nhưng thế nào cũng không chạm được.

Lộc cộc lộc cộc.

Tiếng bụng kêu vang lên.

Inia được Sở Vọng chăm sóc rất tốt, ngày nào cũng được ăn no, nhưng cái bụng này thì chẳng biết phân biệt. Là chủ nhân của một thế giới, bé không thể hấp thụ đủ năng lượng từ nguồn thực phẩm bình thường.

…… Tuy rằng thế giới trước mắt còn nhỏ đến mức chỉ đủ chứa một mình bé, nhưng dù là tiểu thế giới thì chủ nhân vẫn là chủ nhân!

Chưa kể, chỉ mất vài tháng mà đã tạo ra được không gian nhỏ như thế, điều đó đã chứng minh Sở Vọng và mấy nhóc khác chăm sóc Inia cực kỳ tốt, đến mức tiểu thế giới mới có cơ hội nảy mầm, từ hư không mà hiện ra.

Cơ thể Inia đã được thực phẩm lấp đầy, tinh thần thì bị tiểu thế giới hút năng lượng đến cạn kiệt, vậy nên trong không gian riêng của mình, cảm giác đói khát bỗng trở nên mãnh liệt bất thường.

Trò chơi bắt sao tạm thời kết thúc, bảo bảo bò xuống, không nhịn được mà bắt đầu… gặm tay mình.

“Ô a…… Đói!”

Có lẽ là vì mỗi ngày đều có ca ca tỷ tỷ từ sáng đến tối bầu bạn, mỗi khi đến giờ ăn đều thích hỏi: “Bảo bảo có đói không nè?” “Nia có đói bụng không?” – mấy câu đó lặp đi lặp lại suốt ngày. Lần đầu tiên tự mình cảm nhận rõ ràng cái đói, Inia liền bản năng mà hô lên từ mới – ngoài “ca ca” và “tỷ tỷ”.

Chỉ là… trong tiểu thế giới này chỉ có một mình bé. Không ai chui ra từ đâu đó, mỉm cười thật tươi để bế bé lên, cũng chẳng có ai lải nhải hỏi han, chỉ có ngân hà đang im lặng trôi chảy.

Bảo bảo mím môi, đôi mắt to như gương in đầy sao trời lập tức ngân ngấn nước.

Tựa như cảm nhận được chủ nhân không vui, dải ngân hà vốn đang trôi chậm rãi bỗng tăng tốc gấp mười lần, ánh sao như tuyết rơi lấp lánh trước mắt Inia, khiến bé ngây người, ngay cả khóc cũng quên mất.

Có vài ngôi sao trông nhạt nhòa, nhưng cũng có vài ngôi lại sáng rực rỡ. Một ngôi sao sáng đặc biệt bay thẳng về phía Inia, bé theo bản năng duỗi tay ra bắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng ngân bạch bao phủ toàn bộ thân thể bảo bảo, mọi thứ trở nên trắng xóa, rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối. Khi tầm mắt phục hồi, bé đã ở trong một thế giới xa lạ.

Giường lớn phong cách Gothic, màn giường màu đen như cái bóng của tử vong nhẹ nhàng rũ xuống. Ánh trăng rơi lên mép giường, lại khiến người ta cảm thấy lạnh buốt đến thấu tim.

Nơi này không có không khí ấm áp nhộn nhịp của căn cứ nhỏ, không có bụi bay nhảy múa trong ánh sáng lờ mờ, cũng chẳng có những cái ôm ấm áp và tinh tế của mấy nhóc.

Đây là một môi trường hoàn toàn xa lạ, khác biệt hoàn toàn.

Bảo bảo mở to mắt, ngơ ngác nhìn khắp bốn phía. Bé không lập tức bật khóc, mà chống tay nhỏ ngồi dậy, thử bò về phía mép giường.

Sau lưng bé, màn giường đen bị một bàn tay tái nhợt, thon dài khẽ vén lên không một tiếng động. Một đôi mắt đỏ như máu xuất hiện giữa bóng tối, chăm chú nhìn tiểu hài tử hoàn toàn không biết gì đang ngồi kia.



Bảo bảo: Ô ô, đói.

Tiểu thế giới: Đang tiến hành phân phối quần sạn phân  thích hợp cho ngài… Không phải, là “người cho ăn” cơ.

Có thể lý giải đoạn bảo bảo tỉnh dậy là lúc đang ở trong không gian người chơi, còn lúc ngủ thì mộng du xuyên thẳng đến boss phó bản.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play