Chương 5

Tác giả: Phù Đảo

Edit : Kalle

Dưới bóng trăng mờ ảo, sương mù quẩn quanh, bụi gai vây chặt lấy tòa lâu đài cổ kiểu Gothic—trang viên u ám ấy như được khảm bởi hoa hồng đen nở rộ trong đêm tối.

Gió lạnh rít gào, cây khô run rẩy như khóc than.

Khắp nơi trong lâu đài, những sinh vật bất tử của tộc Hắc Ám  lặng lẽ lắc lư di chuyển, bị ánh trăng lạnh trắng chiếu rọi khiến khuôn mặt vốn đã dữ tợn nay lại càng vặn vẹo, kinh khủng đến rợn người.

Ở một nơi âm u đến cực điểm như thế, bất luận kẻ đột nhập có thân phận ra sao, chỉ cần bước chân vào là ngay lập tức từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm—tựa như bản năng sinh tồn bị thức tỉnh.

——Chỉ là, quy luật ngầm ấy, dường như không có chút hiệu quả nào với Inia.

Bảo bảo đang nằm trên chiếc giường lớn xa hoa, đệm giường mềm mại, độ đàn hồi hoàn hảo đến khó tin, xúc cảm ấm áp dễ chịu khiến bé chỉ muốn nhào lăn, bò qua bò lại mãi không dứt.

Ở trong môi trường xa lạ như vậy, Inia không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, bé mở to đôi mắt trong veo, đầy tò mò nhìn ngắm khắp nơi, thân thể nhỏ bé cũng vô thức bò loạn trên chiếc giường rộng lớn như khám phá lãnh địa.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, bảo bảo bằng trực giác mẫn cảm của mình đã nhận ra có một luồng nguy hiểm lặng lẽ áp sát từ phía sau. Nhưng do tuổi còn quá nhỏ, trước khi kịp phản ứng gì thì cổ áo đã bị người khác xách lên.

Bảo bảo bị nhấc bổng lên không trung, cơ thể xoay một vòng nửa, rồi đối mặt với một đôi con ngươi đỏ rực như máu.

Đó là một thanh niên có dung mạo cực kỳ tuấn mỹ—làn da tái nhợt, ngũ quan sắc sảo đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đôi mắt đỏ như máu ấy, dưới bóng tối ma mị, như tỏa ra làn khói lạnh lẽo, khó dò.

Trên người hắn, tỏa ra một loại khí tức khiến linh hồn cũng run rẩy, như thể bản năng trong từng sợi DNA của kẻ đối diện đều gào thét vì sợ hãi trước thiên địch.

Lần đầu tiên bị nhấc cổ áo, tuy có chút không thoải mái, nhưng cảm giác mới lạ này lại khiến bảo bảo cảm thấy cực kỳ thú vị, vui vẻ đến mức bật cười khanh khách, đôi mắt cong cong ánh lên tia sáng hạnh phúc.

Thiếu niên hơi nhướn mày, nheo mắt đánh giá bé kỹ lưỡng.

“Tiểu quỷ, ngươi cũng là người chơi?”

Ngôn ngữ hắn dùng hoàn toàn khác biệt với nhóm của Sở Vọng, âm điệu lại trầm thấp quyến rũ, tựa như mê dược khiến người ta khó lòng rời tai.

Đang bị treo giữa không trung, bảo bảo hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, bé chỉ đạp chân nhỏ loạn xạ, tự mình xoay vòng vui vẻ như trò chơi bay bay.

“Ô—oa!”

Một mình giữa không gian rộng rãi, bảo bảo chơi đến cực kỳ sung sướng.

Bé hoàn toàn không ý thức được, bản thân trong thế giới này đặc biệt đến mức nào.

Bởi vì—đây chính là 【Lâu đài cổ ác mộng】—phó bản cấp A, mà tên thanh niên trước mặt bé, chính là Boss cuối: Đại Công tước huyết tộc.

Một sinh vật từng khiến vô số cao thủ gục ngã giữa bão tuyết và máu tanh, kẻ đứng đầu trong hàng ngũ siêu quái của thế giới này.

Drester—Đại Công tước huyết tộc, là tồn tại siêu việt cả tổ tiên mình, là quỷ hút máu mạnh nhất trong lịch sử, là bá chủ bóng tối từng chinh phục thế giới.

Đối với hắn, đám người chơi nắm giữ vài dị năng kỳ quái hay đạo cụ tầm thường chẳng đáng là gì.

Sau vô số lần nghiền nát tín niệm của các người chơi, bản đồ này sớm đã trở thành cơn ác mộng địa ngục mà ai ai cũng muốn né tránh.

Mỗi người xui xẻo bị ngẫu nhiên vào đây đều cảm thấy như cha mẹ vừa qua đời. Vào phó bản rồi, không còn ai nghĩ đến giết quái tích điểm, mà chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: làm sao thoát ra nhanh nhất.

Cũng không thể trách họ—vì không chỉ phải đối mặt với cái chết, mà những ai may mắn thoát ra đều mắc chứng rối loạn sau chấn thương tâm lý. Bảy phần người sống sót thà lưu lạc làm dân đen nơi tầng đáy luyện cảnh, còn hơn bước chân vào phó bản này thêm một lần nào nữa.

Trong lời kể của số ít sống sót, Đại Công Drester là Boss tàn nhẫn và trái tính khó lường.

Khi hắn phát hiện bản thân bị giam cầm trong lâu đài bởi lực lượng phó bản, đã từng nổi điên một thời gian dài, biến tất cả người chơi giẫm lên lãnh địa của mình thành phân bón trong hoa viên.

Sau đó, hắn bắt đầu từ lời thì thầm của những người lạ mặt mà học được vô số thuật ngữ kỳ quái, thậm chí còn biết cách sử dụng cả đạo cụ của bọn họ.

Cuối cùng, khi hắn đã thử hết mọi cách mà vẫn không phá được xiềng xích giam cầm, quỷ hút máu lại chẳng còn tức giận. Nếu phó bản đã biến lãnh địa hắn thành công viên mà ai cũng có thể dẫm lên, vậy thì Drester dứt khoát biến tất cả người chơi thành đồ chơi trong lòng bàn tay.

Số người chơi xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng tinh thần lại tàn tạ đến thảm thương, bóng ma tâm lý dày hơn cả tường thành.

Giống như loài mèo thường đùa giỡn con mồi trước khi giết, cũng như con người thỉnh thoảng ném chuồn chuồn hay châu chấu cho mèo chơi. Nhưng đến khi bản thân lại trở thành con mồi bị đùa giỡn, bọn họ mới nhận ra sự kinh khủng của việc đó.

Từ khi ấy, lãnh địa của đại công quỷ hút máu trở nên yên ắng hơn hẳn. Người chơi nếu vô tình bị ghép đến nơi đây, việc đầu tiên nghĩ tới là chạy trốn, không còn dám làm loạn như trước.

Cho nên, khi trong phòng ngủ của mình đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ không chút sợ hãi, lại còn chắc chắn không thể là người chơi, Drester hiếm khi sinh ra một chút hứng thú.

Ánh mắt hắn hơi tối lại, vận dụng lực lượng hắc ám dò xét Inia.

Dù bảo bảo lực lượng cực kỳ yếu ớt, nhưng khi bị xâm nhập vẫn ráng sức phản kháng, giống như một con mèo con giơ móng chống lại viên sỏi sắp đập trúng—nỗ lực tuy nhỏ nhưng đầy bản năng.

Drester lập tức cảm nhận được, hắn nhướng mày, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi… giống ta?”

Dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Boss khác, nhưng luồng khí tức đồng loại rõ ràng phát ra từ thân thể đứa trẻ trước mặt, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.

Cùng lúc đó, Inia—vẫn đang tự mình chơi đùa rất vui vẻ trên tay hắn, mãi đến khi tinh thần tiêu hao hết, rút lại móng vuốt, trên người còn sót lại một tia khí tức quỷ hút máu.

Khoan đã—đây là gì!?

Bảo bảo ngây người sau khi hấp thu chút lực lượng ấy.

Với Inia—người luôn bị cho ăn rau dập, thịt nát, thỉnh thoảng mới được Sở Vọng nhường cho một miếng bánh quy mềm đã là cực phẩm nhân gian, thì chút lực lượng kia chẳng khác nào mỹ vị thần tiên, khiến bé còn đang liếm môi thưởng thức dư vị ngọt ngào chưa tan.

Mà hương vị của huyết tộc... Làm sao lại có thể ngon đến nhường này chứ?!

Inia líu lưỡi nhóp nhép, ngẩn ngơ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt.

Chỉ vô tình hút phải một ngụm kia thôi, trong mắt nhóc con này, cả đám huyết tộc của Drester đều như thể đang tỏa ra thứ hương thơm ngọt ngào đến mức khiến người ta mê muội.

Nếu bé con có chút kiến thức, hẳn đã nhận ra: vị đại công tộc huyết ngay trước mắt đây... là một chiếc bánh kem chocolate thượng hạng.

Sở Vọng tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, món ăn mà chủ bản phó Inia yêu cầu lại chính là lực lượng hắc ám mạnh mẽ và tà ác, đi kèm với những cảm xúc tiêu cực. Cảm xúc càng cực đoan, lực lượng càng mãnh liệt — thì lượng dinh dưỡng bé nhận được lại càng dồi dào.

Bản thân cậu cũng mang theo một lượng lớn cảm xúc đen tối, chỉ là trong suốt mấy tháng qua, vì luôn ở bên cạnh Inia nên đa phần đều đã bị bé hấp thu vô thức rồi.

Bé con đã sớm quen với mùi vị của cậu, trừ lần đầu tiên hút no nê ra, những ngày sau đó dù mỗi ngày vẫn ở cạnh nhau, hấp thu tí chút cũng chẳng đủ để bé phát hiện rằng “ca ca” thật ra rất ngon miệng.

Sở Vọng cũng chẳng nhận ra vấn đề. Gần đây tâm trạng cậu tốt lên rất nhiều, không còn như trước kia — mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, hồi tưởng lại cảnh bị cha mẹ ruột đem bán ra chợ đen, tận mắt nhìn thấy họ thất bại không bán được liền bàn tính mổ cậu ra bán thịt.

Những bóng ma ngày trước vốn luôn ám ảnh trong lòng, giờ như bị quét sạch, trở nên chẳng còn quan trọng nữa. Giờ đây, Sở Vọng gần như chẳng còn nhớ đến đôi nam nữ kia, mà bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của cậu và Inia.

Cậu còn tưởng rằng đó là vì mình đã trưởng thành, đã biết suy nghĩ hơn.

Nhưng nói gì thì nói, Sở Vọng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi. Lực lượng hắc ám  trên người cậu sao có thể so sánh với Boss phó bản — một kẻ từng sống hàng trăm năm, còn bị hệ thống nhốt vào đây suốt từng ấy thời gian?

Chủ nhân bóng tối từng bị giam cầm trong tòa lâu đài nhỏ kia — oán khí trên người Drester thậm chí còn nồng hơn cả ma quỷ.

À không, hắn vốn chính là quỷ mà, vậy thì cũng chẳng có gì sai.

Tóm lại, đây là lần đầu tiên Inia thực sự được nếm món ăn “đúng chuẩn” dành cho mình — bảo bảo thèm đến mức đôi mắt cũng đứng tròng luôn!

Bên này, từ khi vừa quét mắt một vòng, đại công huyết tộc đã lập tức cảm thấy trạng thái của Inia có gì đó rất kỳ diệu. Bé dường như không thật sự tồn tại trong thế giới này, mà là một dạng phân thân thực thể hóa của tinh thần?

Đây là kỹ năng của bé sao? Một Boss phó bản chưa dứt sữa, làm sao có thể đối kháng với người chơi? Chẳng lẽ định bắt chước đám anh linh trong trang viên, trực tiếp nhào tới cắn đầu đối phương?

Lần đầu tiên chạm mặt với một chủ bản phó khác, lại còn là một tiểu hài tử như vậy, đủ loại nghi vấn tràn ngập khiến hắn không khỏi cảm thấy vô cùng mới lạ. Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, thì đã thấy vật nhỏ trong tay bắt đầu giãy giụa.

“Ư a, oa a!”

Bé con phát ra mấy tiếng bập bẹ, cẳng chân đạp đạp loạn xạ trong không trung, hai tay cũng vươn về phía hắn — rõ ràng là đang đòi ôm.

Là một huyết tộc đã sống tám trăm năm nhưng chưa từng tiếp xúc với trẻ con, Drester bỗng hoàn hồn lại. Hắn cho rằng có lẽ tư thế này khiến bé khó chịu, liền dùng hai tay nâng lấy bé dưới nách, cẩn thận quan sát trạng thái của nàng.

Vì chưa kéo gần khoảng cách, tư thế ấy thoạt nhìn chẳng khác gì "Vua sư tử nâng con trai mới sinh" cả.

Bé con mở to hai mắt, nhìn Drester với ánh mắt khó tin.

Bé — một bảo bảo đáng yêu cỡ này — vậy mà lại có người nhẫn tâm không ôm ư?

Inia thậm chí còn chưa kịp khóc thành tiếng, là vì... cái mùi chocolate bánh kem trên người quỷ hút máu trước mặt quá thơm, quá mê hoặc. Một đứa bé chưa từng được ăn no một bữa nào từ khi chào đời, lúc này đã thèm đến mức nước miếng sắp rớt xuống luôn rồi — bản năng thúc giục bé phải tiến lại gần.

"Ư ô… ôm một cái, ôm một cái!" Bảo bảo gấp đến độ bật ra một câu nói rõ ràng.

Dù bé nói ngôn ngữ khác hoàn toàn thế giới của Drester, nhưng giữa hai bên dường như có một liên kết mơ hồ nào đó — khiến hắn lại có thể hiểu được lời bé.

Đại công huyết tộc khẽ do dự.

Thực ra hắn vốn không phải kiểu người hiền lành dễ gần, đánh giá của đám người chơi về hắn cũng không sai chút nào. Từ khi bị nhốt trong phó bản, tính tình hắn ngày càng u ám, khó đoán.

Nhưng bảo bảo trước mặt đây... lại quá đặc biệt.

Chủ nhân bóng tối từng thống trị toàn bộ thế giới, giờ lại bị nhốt trong tòa lâu đài cổ tịch mịch này suốt bao năm. Hắn từng nổi điên, từng báo thù, cũng từng thử vô số cách để rời khỏi đây — nhưng tất cả đều vô nghĩa.

Giờ đây, cơn giận dữ bị đè nén dưới lớp băng bình tĩnh, hắn buộc phải đối mặt với sự thật rằng mình không thể thoát ra khỏi tòa thành này — hơn nữa còn chẳng biết khi nào mới kết thúc được cái “vòng lặp nhàm chán đến vô vọng” này.

Nhưng giữa những chuỗi ngày u tối đó, lại đột nhiên xuất hiện một đồng loại đến từ thế giới khác, cuộc sống đáng thương của hắn cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Cho dù bản thân rất thiếu kiên nhẫn, chán ghét việc cúi mình nịnh nọt trẻ con, và cũng chẳng thích bị người khác chạm vào, thì Drester cũng chỉ có thể dành riêng cho Inia một sự khoan dung hiếm hoi.

Thế là, dựa theo ký ức mơ hồ thời xưa về việc người bình thường ôm trẻ, Drester chậm rãi và vụng về kéo gần khoảng cách, dùng một tư thế kỳ lạ để ôm lấy Inia vào lòng.

Vừa tiếp cận, Inia lập tức như muốn tan chảy trong mùi hương ấy.

Bé nỗ lực vặn vẹo trong lòng hắn, áp sát khuôn mặt nhỏ vào cổ của Drester.

Có thể là vì bé con quá mềm mại, quá yếu đuối, Drester sợ lỡ tay làm bé đau nên cả người cứng đờ, thậm chí không phát hiện ra bé đang hành động.

Ngay giây tiếp theo — bé con bỗng "a ô" một tiếng, dùng chiếc răng sữa nhỏ xíu cắn luôn vào cổ hắn.

Drester: ……

Đảo phản Thiên Cương rồi à?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play