Chương 6

Tác giả: Phù Đảo

Edit : Kalle

Từ khoảnh khắc trở thành quỷ hút máu cách đây mấy trăm năm, Drester đã không còn tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai như vậy nữa.

Huyết tộc khác đều mê đắm cuộc sống mục nát mà xa hoa như quý tộc, thậm chí còn nuôi dưỡng cả một đàn huyết nô xinh đẹp để vui đùa mua vui. Nhưng Drester thì khác hoàn toàn.

Khác hẳn với vẻ ngoài anh tuấn, tinh xảo, thực chất hắn chẳng mấy quan tâm đến chất lượng cuộc sống. Từ đầu đến cuối, thứ duy nhất mà hắn khao khát chính là sức mạnh tối thượng. Là một kẻ bất tử, thời gian chính là thứ vũ khí sắc bén nhất giúp hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng, hắn đã đạt được mục tiêu—trở thành lĩnh chủ của toàn bộ đại lục, nắm giữ tất cả trong tay.

Khi hắn vượt qua cả huyết tộc thủy tổ, trở thành kẻ mạnh nhất trong toàn tộc quỷ hút máu, thì những khuyết điểm vốn có của chủng tộc ấy đối với hắn mà nói chẳng còn đáng bận tâm nữa.

Drester không còn sợ ánh mặt trời, cũng không còn cảm thấy cơn đói khát máu cồn cào.

Thế nhưng, bản năng của quỷ hút máu vẫn còn đó. Cho nên, dù cô bé kia có khuôn mặt mềm mại đáng yêu, dù hàm răng sữa nhỏ bé hoàn toàn vô hại, thì ngay khoảnh khắc bé chạm vào cổ họng hắn, cơ thể Drester theo bản năng đã ngay lập tức kích phát phản ứng công kích.

Gân xanh nổi lên mu bàn tay khi hắn siết chặt bé trong vòng tay. May mà hắn có phản ứng cực nhanh nên mới không tổn thương bé trong tích tắc ấy.

Mặc dù hắn chấp nhận đứa nhỏ này là đồng loại, nhưng xem ra con nhóc gan to bằng trời này vẫn cần được dạy một chút quy củ.

Hắn khẽ nhíu mày, định mở miệng nói: “Ngươi...”

Đúng lúc đó, thanh niên khựng lại.

Hắn cảm nhận được dòng lực lượng tiêu cực dày đặc quanh thân như tìm được một khe hở, đang chảy ào ạt về nơi chạm vào Inia.

Rõ ràng mà nói, sát khí và bạo nộ đã đè nén trong lòng hắn suốt bao năm, hóa thành năng lượng đen kịt, giờ phút này lại cuồn cuộn tuôn trào về phía lồng ngực cô bé như sóng dữ.

Inia đang vùi đầu "ăn" say sưa, cái bụng nhỏ nhắn mềm mại như thể không đáy, không ngừng nuốt trọn từng tia hắc khí.

Mãi cho đến vài phút sau, cô bé mới như ăn no căng bụng, mềm nhũn dựa vào lòng hắn, ngáp dài một cái.

Drester đứng yên bất động, không thể tin nổi vào biến hóa vừa xảy ra trên chính thân thể mình.

Loại cảm giác ấy quá mức thần kỳ—Inia không hút đi năng lượng sống của hắn, mà là hấp thụ toàn bộ mặt trái năng lượng đang cụ thể hóa thành hình dạng hắc ám quanh hắn. Đó là loại lực lượng vốn là gánh nặng cực lớn đối với hắn.

Giống như một người sống trong môi trường áp lực cao suốt nhiều năm, lâu dần sẽ bị tích tụ những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, sợ hãi, lo âu. Nếu không thể giải tỏa, cảm xúc sẽ đè bẹp lý trí, thậm chí bóp méo cả tính cách.

Dù Drester là một Boss mạnh mẽ đến đáng sợ, thì cũng không thể tránh khỏi kết cục ấy—chỉ là hậu quả sẽ càng khủng khiếp hơn mà thôi.

Bao năm qua, hắn đâu chỉ đơn giản là bị nhốt trong tòa thành. Ngoài hắn ra, cả trang viên đều bị kẹt trong vòng lặp vô hạn, thời gian cứ thế bị thiết lập lại theo từng nhóm người chơi. Đám quái vật dưới trướng hắn cũng đều mất sạch ký ức sau mỗi lần tuần hoàn.

Là quỷ hút máu mạnh nhất đại lục, Drester mạnh đến mức ngay cả phó bản cũng chẳng lừa nổi hắn.

Hắn nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra trong từng vòng lặp. Ký ức của hắn chưa từng bị reset. Hắn là kẻ duy nhất trong trang viên còn nhớ được toàn bộ chân tướng.

Lửa giận không có chỗ phát tiết tích lũy theo năm tháng luân hồi, kéo dài đến tận ngày hôm nay, khiến hắn dần không đếm nổi bản thân đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần như vậy. Mọi thứ đã bắt đầu mất kiểm soát.

Thù hận đè nén thần trí của hắn, khiến hắn trở nên ngày càng điên loạn, bạo nộ. Dù hiện tại nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng cơn thịnh nộ và oán hận ngày xưa chưa từng biến mất.

Một con dã thú từng là vương giả tự do bị giam trong lồng sắt xiềng xích, ban đầu còn gào thét mỗi ngày, nhưng giờ chỉ lặng lẽ ngủ đông. Nó là thực sự cam chịu, hay là đang nhẫn nhịn để chờ cơ hội báo thù?

Drester rõ ràng là kiểu người thứ hai. Mặt trái cảm xúc quá mãnh liệt, đến mức bóp méo cả tính cách hắn, khiến hắn không còn lý trí và điềm đạm như thuở còn là người thống trị.

Thế mà giờ đây, tất cả hắc ám như mây đen phủ kín trái tim hắn... đều bị Inia hút sạch không còn một mảnh.

Thật khó mà diễn tả cảm giác lúc ấy là như thế nào.

Những oán hận, thù hằn bị tích tụ từ luân hồi và giam cầm cuối cùng cũng tan biến. Trong khoảnh khắc đó, tinh thần hắn như được đưa trở lại thời điểm trước khi phó bản bắt đầu, khi hắn vẫn còn lý trí và đỉnh cao minh mẫn.

Cảm giác thanh thản, bình lặng ấy, thậm chí còn vượt qua cả khoái cảm hút máu từng mang. Lần đầu tiên, Drester cảm nhận được sự ổn định trong tâm hồn.

Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn cô bé trong lòng.

Bảo bảo vô tri vô giác chẳng hề biết mình vừa làm nên chuyện kinh thiên động địa, chỉ thấy bữa này ăn ngon cực kỳ.

Bé chép miệng nhỏ, lưu luyến liếm môi, rồi bất ngờ rướn đầu cắn nhẹ vào cổ hắn một cái. Trong căn phòng yên tĩnh, vang lên âm thanh “chụt” rõ mồn một, cứ như là bảo bảo chủ động hôn hắn vậy.

Mà vì cái “chụt” này, đứa bé ăn no bắt đầu đánh ợ.

Drester: “……”

Nếu hắn là người thường, có lẽ chỗ da bị cắn kia đã đỏ bừng lên rồi.

“Đây là... năng lực của ngươi?” Hắn thì thầm.

Inia vừa đánh ợ, vừa tròn mắt nhìn hắn, vô tội vô cùng.

Hai người—một lớn một nhỏ—nhìn nhau một lúc, Drester theo bản năng nhẹ nhàng vỗ sau lưng bé.

Xác nhận rồi. Bảo bảo ăn gì, trấn an bé thế nào—quả thật đều là kỹ năng phó bản cần thiết.

Inia rúc đầu vào vai hắn, không chút e dè, cứ thế mặc định thêm Drester vào danh sách “người lớn chịu trách nhiệm nuôi dưỡng”.

Drester chỉ mất vài phút đã học được cách ôm trẻ con. Hắn ôm Inia, thong thả bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ánh trăng mờ ngoài sương mù.

Đã rất lâu rồi đầu óc hắn mới tỉnh táo như vậy, tựa như thoát khỏi ràng buộc của phó bản, dùng góc nhìn thứ ba để bình thản suy xét mọi chuyện xảy ra trong suốt bao năm.

Dựa theo lời người chơi, Drester gần như có thể phác họa ra cục diện hiện tại: các thế lực trong cảnh luyện tập, những đạo cụ kỳ dị, năng lực khác thường, cùng các thế giới phó bản đồng loại…

Hắn biết rất nhiều thông tin, nhưng nếu vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của phó bản thì tất cả cũng chỉ là lý thuyết suông.

Mọi thứ vốn không hề có chuyển biến... nhưng rồi…

Tay Drester đang vỗ lưng Inia bỗng khựng lại. Cảm nhận được động tác dừng lại, bảo bảo cựa mình, ê a vài tiếng, như thúc giục hắn tiếp tục vỗ.

Hắn cúi đầu, chạm ánh mắt vào đôi đồng tử màu hổ phách to tròn của bé.

—Chính đứa trẻ này đã đến, phá vỡ thế cục bế tắc.

Bé rốt cuộc là ai? Từ đâu đến?

Chỉ một cái nhìn chạm nhau, Drester đã nhạy bén cảm nhận được biến hóa—giữa hắn và đứa nhỏ này... tựa như có một sợi kết nối tinh thần?

Drester chợt cảm nhận được tên thật của cô bé. Hắn thì thầm, “Inia, đó là tên của ngươi sao?”

Âm tiết hắn dùng không phải ngôn ngữ thông thường, mà là một loại niệm chú, khiến giọng hắn như mang theo nhịp điệu từ tính, ưu nhã mà xa xăm.

Cùng lúc đó, tên họ của hắn cũng được truyền cho Inia bằng cách tương tự. Nhưng với một đứa bé còn chưa biết chữ, cái tên Drester đại danh đỉnh đỉnh kia chỉ như một chùm pháo hoa lóe lên trong đầu bé rồi tan biến theo gió.

“Oa a.”

Inia cắn ngón tay, cười khanh khách.

Bé ăn no rồi, bắt đầu thấy mệt. Drester lo lắng hẳn lên: “Inia, khoan đã, đừng ngủ vội.”

Dựa vào độ tuổi của bé, việc xuất hiện trong thế giới này rõ ràng là ngoài dự đoán. Hắn chưa kịp nghiên cứu xem bé sẽ ở lại bao lâu, liệu rời đi rồi có thể quay lại được không. Nếu Inia ngủ mà biến mất thì phải làm sao? Hắn đâu thể gọi bé trở lại?

Nhưng hắn không có kinh nghiệm chăm trẻ, không biết làm thế nào để giữ bé tỉnh táo thêm, chỉ có thể bất lực nhìn bé dụi mắt rồi cuộn tròn lại trong lòng hắn, ngủ thiếp đi.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô bé biến mất.

Drester cúi đầu nhìn đôi tay trống rỗng của mình. Rất lâu sau, hắn mới buông tay xuống, ngước mắt nhìn căn phòng vắng lặng không một bóng người.

Hắn thử tìm lại năng lượng của Inia, cảm nhận sợi liên kết tinh thần ban nãy, nhưng không có chút hồi âm nào.

Tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra. Mọi thứ chỉ là phán đoán của riêng hắn.

Một cảm xúc khó tả đang gặm nhấm nội tâm Drester. Lông mi hắn khẽ run.

Thanh niên quỷ hút máu ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng nhàn nhạt ngoài kia. Khuôn mặt tái nhợt đẹp đến siêu thực như được thần điêu khắc, nhưng đôi mắt đỏ như máu lại nhuộm lên vẻ đẹp ấy một tầng quỷ mị nguy hiểm.

Hắn nhìn chằm chằm ánh trăng. Ngực phập phồng, rồi trong khoảnh khắc tiếp theo, thân ảnh bên cửa sổ biến mất, lập tức bay thẳng lên không trung.

Sương mù trước mắt đang che khuất lối ra. Hắn tung toàn bộ sức mạnh, xé toạc màn sương trắng—

...Chỉ nửa giây sau, thân hình hắn lại xuất hiện bên cửa sổ, giống như chưa từng làm gì cả. Tất cả công kích đều tan biến vô hình.

Kết cục lặp lại một lần nữa, như mọi lần trước, không gì thay đổi.

Ánh mắt đỏ như máu của Drester giờ chỉ còn lại vẻ băng lãnh đáng sợ. Không còn chút khoan dung đạm nhiên khi đối mặt với đứa nhỏ ban nãy.

So với việc sống mãi trong hắc ám, đáng sợ hơn cả là khi hắn nhìn thấy hy vọng... rồi lại mất đi.

Nếu ánh sáng chỉ vô tình lướt qua, chẳng mấy chốc sẽ rời đi chẳng thèm ngoái lại, thì liệu có ý nghĩa gì? Không ai có thể giữ được ánh sáng mặt trời. Hắn chỉ có thể tiếp tục chìm sâu trong luân hồi vô tận.

Đất rung chuyển. Tầng cao nhất nơi lĩnh chủ cư trú chỉ trong chớp mắt hóa thành một đống đổ nát. Lũ sinh linh bất tử run rẩy trốn trong bóng tối, sợ bị chủ nhân mất khống chế phát hiện.

Thế nhưng, trái với tưởng tượng của chúng, Drester không hề bạo nộ. Khuôn mặt hắn bình tĩnh đến lạnh lẽo, như thể chưa từng xảy ra điều gì.

Trong đống đổ nát, hắn nhặt lên một chai rượu vang đỏ may mắn còn nguyên vẹn, quay người ngồi xuống lan can tầng thượng. Dưới ánh trăng băng giá, hắn rót cho mình một ly.

Dù sao thì, tất cả... cũng sẽ bị thiết lập lại mà thôi.

“Ở nơi xa nhất của tòa thành, gian phòng từng là phân quan cao cấp nay đã vắng lặng không một bóng người, đệm chăn gối chiếu cũng lạnh tanh, chẳng còn hơi ấm nào sót lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play