Hình Quân vừa lôi chìa khóa xe ra, Thời Tuyết Thanh liền im bặt. Hình Quân thấy cậu bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn, cứ tưởng cậu thật sự bị dọa sợ, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác đắc thắng khó tả.
Cái kiểu áp người thế này, đôi lúc cũng có chút thú vị. Nếu Thời Tuyết Thanh chịu ngoan ngoãn như vậy, hắn cũng có thể tạm thời buông tha cho cậu một lần.
Trên đường trở về, Thời Tuyết Thanh ngoan ngoãn đến mức như một chú chim cút, suốt quãng đường không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía Hình Quân. Hắn tưởng cậu đang lén ngắm vẻ mặt mình, nhưng mỗi lần liếc lại thì ánh mắt của Thời Tuyết Thanh dường như thấp hơn một chút.
Không giống đang nhìn mặt hắn, mà như là… đang nhìn eo hắn.
Hình Quân:?
“Cảm ơn Hình ca đã mời tôi ăn cơm, còn đưa tôi về tận nhà.”
Lúc xuống xe, Thời Tuyết Thanh lại lễ phép lên tiếng, văn nhã như thể người vừa bị Hình Quân lấy chìa khóa xe gõ lên mặt cách đây nửa tiếng không phải là cậu. Hình Quân quay đầu lại, vừa khéo thấy bên mái tóc đen có một chút vành tai lộ ra, chiếc khuyên tai bạc nơi làn da trắng ngần khẽ lấp lánh, như vì sao lướt qua trước mắt hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT