Mạnh Lan Trạo bọc lấy Tô Đề đang ướt đẫm, đầu lưỡi vẫn chưa thỏa mãn, men theo làn môi mềm mại của cậu, hôn mút từng giọt mồ hôi nơi cổ cậu.
“Không đâu,” hắn khẽ nói, “Nếu lại mù… tôi sẽ mỗi ngày đều ôm lấy Tiểu Đề mà vẽ...”
Tô Đề không cho phép hắn nói ra những lời như thế, đuôi mắt ướt hồng khẽ cong, đưa tay che miệng hắn lại.
Mạnh Lan Trạo hé môi ngậm lấy đầu ngón tay mềm của Tô Đề, áp thanh thở gấp trong cổ họng, nhắm mắt lại tựa đầu lên vai cậu nghỉ một lát, khàn khàn thì thầm: “Bảo bối, thật dễ chịu.”
“Đừng nói nữa...” Tô Đề không thể nghe hắn nói những câu như vậy.
Mạnh Lan Trạo khẽ liếm phía sau cổ cậu, cuối cùng cũng tạm thời đè nén được cơn sóng trong lồng ngực, “Tôi không nói nữa, tôi dạy Tiểu Đề vẽ tranh.”
“Bút vẽ cứng, Tiểu Đề yếu mềm không cầm nổi.” Mạnh Lan Trạo trêu chọc, “Nhưng đừng vội, ngòi bút là mềm mà, chỉ cần chấm chút nước, là có thể trơn tru lướt đi trên mặt giấy rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT