Tô Đề nhận lấy tiền, chẳng hiểu sao lại có chút cảm động, cẩn thận từng li từng tí nhét vào túi áo.
Tề Ngật thấy vậy, giọng điệu bỗng trở nên mềm mỏng:
“Nhìn chẳng khác gì con nít.”
Tô Đề vẫn không đáp lại. Tề Ngật vốn đã quen với kiểu đó của cậu, hôm nay không biết nghĩ sao lại lắm lời thêm mấy câu.
“Cho cậu thêm mười đồng nữa, nhớ đi cắt tóc nhé, dài quá che hết mắt rồi.” Tề Ngật nghĩ đến nếu Tô Đề cắt tóc đi thì trông cũng ra gì đấy, “Không thì lại nhìn không rõ bài thi, rồi lại làm bài dở tệ.”
Cái tuổi này, chẳng ai thực sự xấu đến thế.
Làn da của Tô Đề trắng đến mức gần như trong suốt, như người ta vẫn nói “một trắng che trăm xấu”, mà một người đã trắng đến thế thì dẫu có không đẹp đi nữa cũng chẳng thể nào xấu hẳn được.
Theo Tề Ngật, Tô Đề không cần quá bận tâm đến vẻ ngoài của mình.
Không cần lúc nào cũng lẩn tránh người khác, âm thầm buồn rầu, vừa độc lập vừa cô đơn như thế.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT