Tô Đề không kén ăn, cái gì cũng ăn được, khiến Tề Ngật cảm thấy việc nuôi dưỡng cậu ấy thật nhẹ nhàng dễ dàng.
Tề Ngật dẫn hai người vào một quán cơm bình dân, gọi ba phần cơm đĩa.
Chủ quán cho dầu cải muối vào xào nhiều, ăn đến mức Hồ Hâm Hâm như muốn phun ra lửa từ cổ họng.
“Ngật ca, cay quá, đầu lưỡi tôi như tách thành cả thung lũng Đông Phi rồi đây này.” Hồ Hâm Hâm rên rỉ, “Cho em trai tôi một lon nước giải khát đi.”
Tề Ngật liếc hắn một cái, khẽ cười, “Còn biết dùng kiến thức địa lý đấy.”
Hồ Hâm Hâm bám theo Tề Ngật từ sớm, một tiếng “đại ca” gọi đến quen miệng. Tuy hắn hay quậy phá, chuyện nhỏ cũng làm ầm lên, chuyện lớn thì bỏ chạy trước tiên, nhưng trong đám bạn bè vẫn được xem như người vui vẻ, ăn nói nhanh nhẹn nhất nhóm.
Trong mắt Tề Ngật, Hồ Hâm Hâm cũng xem như nửa đệ đệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play