Sau lưng Tô Đề có chút khó chịu, có thể là lúc Liêu Nghị Bằng bỏ chạy vô tình va phải, khiến cậu suýt nữa đụng vào lan can hành lang.
Cậu không lên tiếng, nhưng ánh mắt Kỳ Chu Miện liếc sang, đã ngầm hiểu.
"Không sao." Hắn thu lại tầm mắt, lời ít mà ý nhiều.
Vòng eo của Tô Đề mảnh mai đến mức khiến người ta muốn đưa tay đỡ lấy. Làn da trắng mềm, mỏng như ánh sương mai phủ lên khung xương thanh tú, mảnh khảnh đến chỉ đủ một vòng tay ôm gọn. Trên eo còn có hai hõm nhỏ tự nhiên, như vết lõm mềm mại giữa bức tượng sứ, càng gầy càng khiến người ta xót xa.
Tô Đề thấy đau, có thể là vừa rồi bị cọ vào đâu đó. Trên da lấm tấm đỏ lên một vệt nhạt, thoạt nhìn không nghiêm trọng, e rằng chỉ một lát nữa là tan mất. Nhưng chỉ cần để ý kỹ sẽ thấy được chút yếu ớt, mong manh khiến người ta xót lòng.
Cậu buông vạt áo xuống, vừa xoay người liền nghe Kỳ Chu Miện hỏi:
“Vì sao lại ăn kẹo mút?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play