Hồ Hâm Hâm lại đưa thêm cho Kỳ Chu Miện một xiên thịt nữa, giọng điệu áy náy:
“Thật sự xin lỗi nha, vẫn chưa có cơ hội nói lời xin lỗi đàng hoàng với cậu. Chuyện đó là tôi sai, cũng không lấy lý do tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện ra để biện hộ. Thật lòng mà nói, lúc đó đúng là tôi không có tiền ăn cơm... nhưng tôi cũng không dám mong cậu tha thứ.”
Kỳ Chu Miện nhìn vào Hồ Hâm Hâm – người có mái tóc vàng rực rỡ, rõ ràng bị ảnh hưởng bởi thói quen xã hội – rồi lặng lẽ nhận lấy.
“Hầy, đời này của tôi chắc cũng chỉ đến thế thôi.” Hồ Hâm Hâm nói có vẻ thoải mái, nhưng trong đáy mắt lại là nỗi u uất bị cuộc sống chèn ép, “Cậu là sinh viên xuất sắc, sau này tiền đồ sáng lạn. Nhớ kỹ bọn tôi đây là những đứa từng gây rối với cậu, chẳng phải để bản thân cậu phải nặng lòng nữa hay sao?”
Kỳ Chu Miện không đáp lại lời hắn. Hồ Hâm Hâm cũng không thấy ngại, quay sang tiếp tục nói chuyện với Tô Đề.
“Tô Đề, dạo này cậu sao rồi?” Điểm thi đại học vẫn chưa có, Hồ Hâm Hâm cũng biết điều, không hỏi mấy chuyện dễ khiến người ta khó xử.
Tô Đề cắn một miếng thịt trên xiên, trả lời:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT