Mười năm cống hiến cho triều đình của Gia Ninh, Hình Bộ thượng thư Giang Hoài chính thức từ quan cáo lão.
Sùng Minh Đế nhớ lại công lao của Giang Hoài, người đã quét sạch nghịch đảng, không thể không kính trọng, phong ông làm thái phó, ban cho dinh thự, đất phong, lương bổng không ngừng, con nối dõi không thiếu.
Tuy nhiên, Sùng Minh Đế nghĩ rằng, Giang gia có năng lực xuất chúng, nếu Giang Hoài được thăng lên làm thái phó, thì thế hệ sau sẽ càng hiển hách, lại thêm trong triều còn nhiều nghịch đảng chưa bị dẹp yên. Trước khi Giang Hoài rời khỏi triều, Sùng Minh Đế vẫn cố tình giữ lại, yêu cầu ông làm một giao dịch quan trọng.
Dưỡng Tâm Điện, giờ Mẹo đang dần qua, Sùng Minh Đế gọi Giang Hoài đến, nói là có một số việc cần giải quyết.
Sùng Minh Đế: “Giang ái khanh, trẫm nghe nói ngươi có một người con trai tên Giang Linh Du, có đúng vậy không?”
Giang Hoài chắp tay, bình tĩnh đáp: “Hồi Thánh Thượng, đúng là Giang Linh Du là con trai duy nhất của vi thần, năm nay đã hai mươi nhưng vẫn chưa lập gia đình.”
Sùng Minh Đế đưa tay ra sau lưng, bước đi một vòng, rồi mới hỏi: “Hắn học thức có uyên bác không?”
Giang Hoài khiêm tốn đáp: “Không dám nói uyên bác, chỉ là có chút hiểu biết về thư tịch.”
“À, ngươi trong phủ có một tài tử như vậy, sao lại khiêm tốn đến thế?”
Sùng Minh Đế khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Giang Linh Du dù tuổi còn trẻ, nhưng danh tiếng bên ngoài khá lớn, năm trước gần như đã đỗ kỳ thi đình, sao lại không ra làm quan ngay từ lúc ấy?”
Giang Hoài có chút ngập ngừng, ánh mắt hơi xấu hổ: “Thánh Thượng, Giang Linh Du từ nhỏ đã bệnh tật, tuy đã qua tuổi nhược quán, nhưng sức khỏe vẫn chưa tốt. Năm trước, lúc thi đình, Du nhi bị bệnh nặng, đau bụng rồi nôn ra máu, tình trạng rất nguy kịch. Vi thần vì quá thương xót, nên đã cho Du nhi ở nhà dưỡng bệnh, hy vọng Thánh Thượng thứ tội.”
“Hửm?”
Sùng Minh Đế nghe vậy, nhíu mày, dừng lại một chút rồi hỏi: “Vậy hiện tại y đã khỏe lại chưa?”
Giang Hoài khẽ gật đầu: “Đa tạ Thánh Thượng quan tâm, hiện giờ sức khỏe y đã khá hơn đôi chút so với trước kia.”
“Vậy thì tốt.” Sùng Minh Đế chắp tay sau lưng, thong thả bước về phía trước, giọng điệu chậm rãi nhưng không kém phần uy nghi:
“Ngươi sắp cáo lão về hưu, Hình Bộ cũng không thể thiếu người nắm quyền. Con trai ngươi – Giang Linh Du – là dòng dõi duy nhất, để nó kế nhiệm, chẳng phải vừa đúng hay sao?”
“Chuyện này...”
Giang Hoài hơi khựng lại, thoáng ngẩn người. Ông vẫn luôn lo lắng sức khỏe yếu ớt của Linh Du, e rằng con mình không đủ sức gánh vác trọng trách trong triều, càng khó bề chống đỡ nổi chính vụ bận rộn. Ngẩng đầu nhìn về phía Sùng Minh Đế, ông bỗng nhận ra — lời nói kia chẳng mang chút ngữ khí thương lượng nào cả. Đắn đo một hồi, ông chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:
“Vâng, thần sẽ lập tức hồi phủ truyền lời cho khuyển tử.”
Sùng Minh Đế nghe vậy rất hài lòng, liền cho Giang Hoài lui.
Ngài không thực sự tin rằng Giang Linh Du còn trẻ thế mà thân thể đã suy nhược đến độ nôn ra máu. Chỉ là cái cớ thôi. Một thiếu niên tuổi đôi mươi, sức lực dù kém cũng chẳng thể yếu đến vậy.
Sau bữa sáng, Giang Linh Du dựa đầu vào chiếc gối ngọc, tay ôm sách đọc. Bệnh mới vừa thuyên giảm, đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhiều thứ cứ nghĩ mãi mà chẳng thấu, hắn đành đặt quyển Dịch Kinh xuống, tìm một tập thơ từ, ca phú nhàn nhã xem cho nhẹ đầu.
Giang Linh Du da trắng hơn cả tuyết, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng như cười như không. Giữa chân mày có một nốt ruồi đen nhạt, môi đỏ răng trắng, dù không cười, khóe môi vẫn khẽ cong lên một cách duyên dáng.
“Công tử.”
Quản gia Giang Hoàn mang thuốc đến, cung kính nói:
“Đến giờ uống thuốc rồi ạ.”
“Đem đi đi.”
Giang Linh Du vừa nghe thấy mùi thuốc đắng xộc tới đã nhíu mày, vẫn không ngẩng đầu lên, hàng mi cụp xuống, mắt dán vào sách:
“Ta không uống.”
“Không được đâu công tử.”
Giang Hoàn vẫn nhẫn nại, nhẹ giọng khuyên:
“Mấy ngày nay ngài mới đỡ đau dạ dày, thuốc này phải đúng giờ uống thì mới điều dưỡng được.”
Giang Linh Du có dạ dày yếu, không chịu được khí lạnh, càng không chịu được gió lùa. Mỗi lần bệnh phát, y chẳng ăn uống được gì, chỉ còn biết nằm bẹp mấy ngày liền.
Thế nhưng y lại cố tình có tính khí ngang bướng. Rõ ràng mặc giao lãnh bào bằng lụa mỏng quý giá, vậy mà nhất quyết không chịu khoác thêm áo choàng. Học vấn uyên thâm là thế, nhưng ăn mặc thì cẩu thả, thường xuyên để lộ xương quai xanh trắng như tuyết, chẳng khác gì một kẻ phong lưu phóng đãng, chẳng hề mang dáng vẻ của một công tử quyền quý xuất thân từ dòng dõi quyền thần hiển hách.
Giang Hoài và phu nhân Giang hết mực yêu thương Giang Linh Du. Toàn phủ Giang, hễ thứ gì còn biết thở thì đều xoay quanh y mà chiều chuộng, hầu hạ.
Y chính là ánh trăng sáng được vạn vì sao nâng niu.
“Nói là không uống thì là không uống.”
Giang Linh Du đặt sách xuống, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Giang Hoàn: “Ngày nào ngươi cũng đến làm những chuyện phiền toái này, ngươi không mệt sao?”
Quản gia chỉ cười: “Không mệt, công tử mỗi ngày đều bày ra trò mới để không uống thuốc, thuộc hạ cũng quen rồi.”
Giang Linh Du: “……”
“Lâm Nhi.”
Còn tiếp