Giang Hoài vừa từ Tử Cấm Thành trở về, còn chưa kịp vào phòng nghỉ ngơi đã lập tức đi thẳng đến chỗ con trai. Ông đẩy cửa bước vào, bắt gặp cảnh tượng quen thuộc: quản gia Giang Hoàn lại đang cố thuyết phục y uống thuốc.

Giang Hoài nhìn Giang Hoàn, trên mặt hiện rõ nghi hoặc: “Sao vậy? Lâm Nhi lại không chịu uống thuốc?”

Giang Hoàn gật đầu nhưng không nói gì thêm, sợ nói nữa lại thành ra mách tội.

“Uống đi con.”

Giang Hoài bước tới, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc mềm mại trước trán Giang Linh Du, giọng nói dịu dàng như gió xuân: “Lâm Nhi, con cũng biết dạ dày đau khổ sở ra sao. Nếu chịu khó uống thuốc đúng giờ, sau này bệnh sẽ không dễ tái phát nữa.”

Giang Linh Du không nghe lời quản gia, nhưng phụ thân đã lên tiếng thì y đành phải nghe. Y không tình nguyện nhận lấy chén thuốc, cau mày uống từng ngụm nhỏ, trong miệng toàn là vị đắng ngắt, khó chịu đến mức đôi mắt cũng hơi đỏ lên.

Phụ thân y ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân tới đây, có chuyện muốn bàn với con.”

Giang Hoài thấy y đã chịu uống thuốc, liền đưa tay xoa nhẹ lồng ngực y, giúp thuốc dễ ngấm hơn, vừa dịu giọng nói:

“Lâm Nhi, phụ thân đã cáo lão từ quan. Nhưng Hoàng thượng có ý chỉ để con kế nhiệm chức Thượng thư Bộ Hình.”

“Dạ?”
Giang Linh Du chau mày, lắc đầu cự tuyệt: “Một vũng nước đục thế kia, con không muốn nhảy vào đâu.”

Từ nhỏ sống trong phủ quan, y không trực tiếp tham dự chính sự, nhưng những lần nghe phụ thân than thở chuyện triều đình cũng khiến y hiểu được phần nào cục diện rối ren bên trong. Trong lòng y đã sớm không có chút hứng thú nào với quan trường, ngược lại còn luôn nghĩ cách tránh xa vòng xoáy quyền lực ấy.

“Đúng là vũng nước đục thật.” Giang Hoài cười khẽ, giọng điệu lại không quá nặng nề. “Nhưng cũng không hẳn phức tạp đến mức con tưởng tượng.”

“Phụ thân, con thật sự không muốn làm quan.”
Giang Linh Du bắt đầu nhõng nhẽo, ôm lấy eo Giang Hoài không buông, làm bộ làm tịch nói: “Con không đi, con không đi đâu. Đừng bắt con mà.”

Giang Hoài nhẹ nhàng vỗ đầu y, dịu giọng khuyên nhủ:
“Nhưng phụ thân đã nhận lời với Hoàng thượng rồi. Lâm Nhi ngoan, con cứ đi thử xem. Nếu thực sự không làm nổi, phụ thân sẽ giúp con, không để con chịu thiệt thòi đâu.”

Giang Linh Du tuy không cam lòng, vẫn vùng vằng đôi chút, nhưng dù sao y cũng là người con hiếu thuận, có không vui cũng không dám nổi giận với phụ thân. Cuối cùng y đành giận dỗi chạy đi tìm mẫu thân, đóng cửa kể khổ như thể phụ thân làm chuyện bất công với mình.

Giang phu nhân vốn cũng lo cho con, nhưng hiểu rõ thánh chỉ đã ban, chuyện này không thể đổi dời. Từ lúc Giang Hoài rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, bà đã biết việc này sớm muộn cũng đến.

Dù lời kể khổ với mẫu thân chẳng mấy hữu dụng, nhưng cũng không hẳn vô ích. Tối hôm đó, Giang Hoài vừa bước vào phòng ngủ đã bị phu nhân giáo huấn một trận nên thân, suýt nữa phải ra hành lang nằm ngủ.

Đêm ấy, khi phụ thân bị mẫu thân mắng đến mức mặt mũi ủ ê, Giang Linh Du thì tay chắp sau lưng, cùng quản gia đứng từ xa hóng chuyện như xem kịch.

“Ngươi xem,” y nói với vẻ đắc ý, “phụ thân và mẫu thân thành thân đã bao năm mà vẫn ân ái như thuở ban đầu.”

Quản gia nghe tiếng trong phòng càng lúc càng lớn, ngập ngừng gật đầu: “...Vâng, đúng là ân ái thật đấy ạ.”

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Giang Linh Du đã ngồi chờ sẵn trong chính đường.

Y đã nghĩ thông suốt. Phụ mẫu yêu thương mình như thế, sao nỡ để mình một mình dấn thân vào quan trường đầy phong ba này? Phụ thân chắc chắn là có nỗi khổ riêng, không thể trái ý thánh thượng. Y biết thế, nên dù trong lòng vẫn còn không cam, cũng chẳng thể oán trách ông.

“Lâm Nhi,” Giang Hoài bước vào, ngồi xuống cạnh y, giọng trầm tĩnh, “Hoàng thượng ban cho phụ thân một phủ đệ. Phụ thân và mẫu thân đã sống ở đây bao năm, nhưng giờ...”

Giang Linh Du thở dài, vẻ mặt đầy u oán, y cắt lời Giang Hoài nói: “Vậy có phải là muốn con dọn đi không?”

Giang Hoài thấy con trai mình đột ngột cắt lời, liếc mắt nhìn y, thấy sắc mặt Giang Linh Du không được tốt, đột nhiên trong lòng ông trỗi dậy cảm giác tội lỗi. Bao nhiêu năm làm quan ở triều đình, từ khi cáo lão về hưu, đã trở thành thái phó, nhưng ông vẫn không thể dành cho con trai một chút yên ổn để dưỡng bệnh. Cuộc sống nhàn nhã, đi du sơn ngoạn thủy, xa rời quan trường, có vẻ quá xa vời đối với Giang Linh Du, người vẫn phải gánh vác trách nhiệm.

“Lâm Nhi, vi phụ thật sự rất xin lỗi con.”

Giang Hoài ngừng lại một chút rồi tiếp tục bằng giọng nhẹ nhàng: “Mệnh lệnh của bệ hạ thật sự rất khó trái, khi bệ hạ tìm vi phụ, ngài ấy không muốn thương lượng gì cả.”

“Phụ thân,” Giang Linh Du nắm lấy tay Giang Hoài, ánh mắt nghiêm túc, hỏi: “Nếu như con không đi làm quan, Giang gia sau này sẽ không thể sống tốt nữa sao?”

Giang Hoài khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Giang Linh Du hiểu rõ, quân thần phải giữ cương thường, không thể so với phụ tử tình thâm. Không có đường lui, Giang Hoài không thể trái lệnh bệ hạ mà giữ mình, còn y nếu phản lại mệnh lệnh của cha, cũng chẳng khác nào bất hiếu.

Hơn nữa, Giang Hoài đã cố gắng từ chối không nhận chức vụ này, nhưng vì bệ hạ vẫn nhất quyết muốn Giang Linh Du kế nhiệm, thì dù có muốn hay không, ông cũng không thể thay đổi được kết quả.

“Vậy được rồi,” Giang Linh Du mím chặt môi, cuối cùng cũng đồng ý: “Con sẽ nhận chức vụ này, phụ thân đi thông báo với bệ hạ  đi.”

Giang Hoài thương xót, nhẹ nhàng xoa đầu con trai, ôn tồn nói: “Nếu ở bên ngoài không thích ứng, thì có thể trở về bất cứ lúc nào.”

“Dạ.” Giang Linh Du đứng dậy, rồi lại quỳ xuống trước mặt Giang Hoài, ba lần quỳ lạy, sau đó lại đi bái mẫu thân. Xong xuôi, y bắt đầu chuẩn bị dọn về phủ mới.

Trong phủ, những người hầu đều rất xuất sắc, có thể giúp đỡ quản lý công việc của Giang gia. Giang Hoài đã chọn những người đã từng hầu hạ qua công tử, để họ đi theo Giang Linh Du.

Giang Linh Du cũng rất thích một người hầu tên là Ngọc Tự, nên đã đổi tên cho cậu thành Giang Ngọc, giao cho cậu toàn quyền quản lý mọi công việc trong phủ.

Những ngày này, Giang Linh Du vội vã lo liệu mọi thứ, trong khi Giang Hoài cũng không nhàn rỗi. Ông cùng những đồng liêu, bạn bè thân thiết chuẩn bị để họ biết rằng con trai mình sẽ thay ông kế nhiệm chức vụ Hình Bộ Thượng Thư, đồng thời nhắc nhở họ nếu sau này Giang Linh Du có sai sót, thì phải lấy mặt mũi ông ra mà giúp đỡ.

Trong số những người mà Giang Hoài gặp, có cả Trấn Quốc Đại Tướng Quân Đường Húc Dao và Bình Dương Quận Vương.

Bình Dương Quận Chúa là hoàng duệ, tính tình ôn hòa, nhưng lại có đứa con trai tính khí nóng nảy, chưa đủ ổn trọng.

Theo luật của Đại Diễm, khi con trai của quận vương làm quan thì sẽ phong tướng quân, và Đường Húc Dao đã được phong chức như vậy. Tuy nhiên, chức vụ Ngũ Quân Đô Đốc Phủ là do hắn chinh chiến nhiều năm mới có được, hiện tại hắn đã 27 tuổi, đang giữ chức vị nhị phẩm chính thức, có thể nói là thành công nhưng cũng vất vả.

Vì vậy, Giang Linh Du, mới 22 tuổi, lại được giao chức vụ Hình Bộ Thượng Thư, ngang hàng với Đường Húc Dao, người đã 27 tuổi.

Khi nghe tin này, Đường Húc Dao không vui chút nào.

Đường Húc Dao, dù đã trải qua nhiều năm chinh chiến, nhưng khuôn mặt hắn vẫn không mang vẻ phong trần, đôi mày rậm mắt sáng, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú.

Khi không nói gì, hắn trông rất giống một công tử ôn nhu, đứng đắn.

“Phụ thân,” Đường Húc Dao có chút bất mãn, “Thằng nhóc Giang Linh Du mới hai mươi, hắn có năng lực gì mà lại được giao chức vụ đó?”

“Ai?”

Bình Dương quận vương nhấp một ngụm trà, ngừng lại một chút rồi mới lạnh giọng nói: “Đừng nói bậy bạ, con trai người ta và ngươi không có thù oán gì, y kế nhiệm Hình Bộ thượng thư, có gì sai sao?”

Đường Húc Dao ngồi xuống ghế bên cạnh Bình Dương quận vương, vẻ mặt u sầu: “Người cũng biết tính của con từ trước đến nay không thích những việc liên quan đến văn thần, quan chức, làm sao con có thể gánh vác chuyện của y? Nếu y dám xúc phạm con, con chắc chắn sẽ...”

Bình Dương quận vương hừ một tiếng, ngắt lời Đường Húc Dao: “Ngươi cũng biết là tính tình của ngươi không tốt? Giang Hoài và ta là bạn nhiều năm, sao có thể để ngươi làm khó con trai hắn chứ? Ngươi lớn lên to lớn khỏe mạnh như vậy, mà sao còn không hiểu điều gì?”

Ông ta ngừng lại một chút, rồi lại nghiêm giọng: “Với Giang Linh Du, ngươi không muốn nhường, nhưng ít nhất cũng phải nhường một chút.”

Đường Húc Dao nghe xong, mặt mày cau lại: “Tại sao phải nhường?”

Hết chương 1

Góc giải thích (không thích có thể bỏ qua nha)

"Khuyển tử" (犬子) là một cách xưng hô trong văn hóa Trung Hoa, thường được dùng khi người cha nói về con trai của mình trước người khác, đặc biệt là trước vua chúa hoặc người có địa vị cao hơn.

"Khuyển" nghĩa là chó .

"Khuyển tử" nghĩa đen là "đứa con của chó", nhưng không mang ý xúc phạm, mà là lối nói khiêm nhường, ngụ ý: "Con trai của thần chẳng đáng gì, mong bệ hạ đừng chê trách."

Giao lãnh bào (交领袍) là một kiểu áo choàng cổ chéo truyền thống trong trang phục cổ Trung Hoa, thường thấy trong các triều đại như Hán, Tấn, Đường.

Hoàng duệ là thuật ngữ dùng để chỉ những người con cháu, hậu duệ của hoàng đế trong gia đình hoàng tộc. Đây là những người thuộc dòng dõi, có mối quan hệ huyết thống trực tiếp với hoàng đế hoặc các thành viên trong gia đình hoàng gia, như con trai, con gái của hoàng đế hoặc các thế hệ tiếp theo trong gia đình hoàng tộc.

Hình Bộ Thượng Thư là một chức quan trong hệ thống quan lại của triều đình phong kiến Trung Quốc, đặc biệt là trong các triều đại như nhà Đường, Tống, Minh, và các triều đại trước đó. "Hình Bộ" là một trong sáu bộ (lục bộ) trong chính quyền phong kiến, phụ trách các công việc liên quan đến luật pháp, tòa án, và hình sự. Còn "Thượng Thư" là chức danh cao nhất trong một bộ, có thể coi là người đứng đầu của bộ đó.

Với chức vụ Hình Bộ Thượng Thư, người nắm giữ sẽ có quyền lực lớn trong việc quản lý pháp luật và các công việc xét xử, truy cứu các tội phạm, xử lý các vụ án lớn trong triều đình. Họ là người có vai trò quan trọng trong việc duy trì trật tự, công lý và thực thi các luật lệ trong xã hội phong kiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play