“Bởi vì Giang Linh Du thân thể y không tốt.”
Bình Dương quận vương liếc nhìn Đường Húc Dao: “Ngươi nếu khiến y tức giận, để y bệnh nặng hơn, phụ thân y sẽ đến cáo trạng với ta, lúc đó ta e là không dám tấu với ngươi đâu.”
Đường Húc Dao càng khinh thường: “À, thì ra là một kẻ bệnh tật.”
“Giang Hoài sinh ra đứa con này, dung mạo đẹp đẽ, tài hoa xuất chúng, đáng tiếc từ nhỏ đã thân thể không tốt. Nếu không, với vẻ ngoài tuấn tú, học thức uyên bác của y, sao có thể không thành một vị văn thần đỉnh cao trong triều?” Bình Dương quận vương thở dài, không muốn tiếp tục giải thích với Đường Húc Dao, rồi nói tiếp: “Giang Hoài tài năng phi phàm, nhưng bệ hạ vẫn không chịu buông tha cho Giang gia, vẫn luôn muốn đặt cược vào Giang Linh Du.”
“Giang Linh Du đẹp sao?”
Đường Húc Dao không mấy chú ý, nhưng khi nghe nói Giang Linh Du là mỹ nhân, lập tức có chút hứng thú: “Phụ thân, lời ngài nói có thật không?”
“Tiểu tử nhà ngươi,” Bình Dương quận vương trừng mắt, đánh một cái vào đầu Đường Húc Dao, “Ngươi là đại tướng quân mà còn bị sắc đẹp mê hoặc? Lúc sau gặp Giang Linh Du, phải lễ phép một chút.”
Đường Húc Dao nhớ đến chuyện Giang Linh Du mới 22 tuổi đã được thăng chức làm Hình Bộ thượng thư, sẽ cùng mình thượng triều. Tuy không vui, nhưng khi nghe nói Giang Linh Du là mỹ nhân, Đường Húc Dao cũng hơi bất ngờ.
Tuy nhiên, Đường Húc Dao là người cứng đầu, chẳng mấy tin vào cái gọi là tuổi trẻ tài cao.
Giữa buổi trưa, Giang Linh Du cùng Giang Ngọc mang theo gia nhân đến phủ mới.
Phủ này là do Sùng Minh Đế ban tặng cho Giang Hoài, không xa Tử Cấm Thành, kiến trúc cũng khá uy nghi, cổng lớn son đỏ đã toát lên vẻ bề thế.
“Đường phủ?”
Giang Linh Du chắp tay sau lưng, nhìn lên bảng hiệu “Đường phủ” treo không xa, khuôn mặt y hiện lên vẻ trầm tư. Căn nhà này tuy không lớn nhưng khí phái không kém, không giống như những ngôi nhà của thường dân. Y liền hỏi Giang Ngọc: “Đây cũng là dinh thự của triều đình quan viên?”
Giang Ngọc đáp: “Vâng, chủ tử, đây là dinh thự của Trấn Quốc đại tướng quân Đường tướng quân. Hắn là hoàng duệ, vào triều làm quan, chỉ trong một năm đã được phong chức Trấn Quốc đại tướng quân.”
Giang Linh Du gật đầu như hiểu ra: “Ra là vậy.”
Y lại hỏi: “Trấn Quốc đại tướng quân tên là gì?”
Giang Ngọc nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như là Đường Húc Dao.”
Giang Linh Du không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng vào lúc này, Đường Húc Dao từ phủ Bình Dương quận vương trở về. Vì gần đến giờ cơm trưa, hắn không ngồi kiệu ,cũng không cưỡi ngựa, mà mang theo quản gia Đường Lễ đi bộ về nhà.
Đường Lễ là người do Bình Dương quận vương giới thiệu cho Đường Húc Dao, mong muốn hắn thường xuyên gọi tên này để con hắn hiểu chút lễ phép.
Giang Linh Du vẫn đứng đó, tay chắp sau lưng, mắt nhìn xung quanh như đang ghi nhớ mọi thứ. Y không hề tỏ ra vội vã, chẳng có vẻ gì là muốn vội vàng gặp Đường Húc Dao.
Đường Húc Dao không sốt ruột trở về phủ, hắn đi đến trước mặt Giang Linh Du và quan sát y một lượt: “Mới chuyển đến?”
Giang Linh Du, với dung mạo trắng trẻo, làn môi đỏ mọng, khuôn mặt như ẩn chứa điều gì đó sâu sắc, khiến Đường Húc Dao trong lòng phải kinh ngạc thầm trầm trồ. Ngôi phủ đối diện lại chuyển đến một mỹ nhân như vậy.
Giang Linh Du bình thản đáp: “Đúng vậy.”
Đường Húc Dao không tin vào tai mình, vội hỏi: “Ngươi là quan viên triều đình sao?”
Giang Linh Du gật đầu, rồi tự giới thiệu một cách dứt khoát: “Đúng vậy, ta là Hình Bộ thượng thư Giang Linh Du.”
Đường Húc Dao trố mắt nhìn: “Cái gì?”
Thật không thể tin nổi, đúng là kiểu "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến."
Thấy chủ tử như vậy, Đường Lễ đứng phía sau không nhịn được, khẽ cười trộm.
Giang Ngọc vừa nói xong liền vội vàng rời đi, tiếp đó quay lại để đón chủ tử. Khi thấy Đường Húc Dao, Giang Ngọc lập tức tiến lên hành lễ: “Gặp qua Đường tướng quân.”
Đường Húc Dao đoán người này là quản gia của Giang Linh Du, không nói gì thêm, chỉ đáp lại một tiếng “Ừ” với Giang Ngọc, rồi quay lại hỏi Giang Linh Du: “Ngươi chính là Giang Linh Du?”
Giang Linh Du nghe xong, trong lòng nổi lên một cơn giận không tên. Đường Húc Dao cao lớn, tuấn tú, dáng vẻ ôn hòa, nhưng lại chẳng có chút lễ phép nào.
“Chính là ta” Giang Linh Du mỉm cười, ăn miếng trả miếng, “Ngươi chính là Đường Húc Dao?”
Đường Lễ thấy vậy liền vội vàng ngắt lời, tiến lên xin lỗi: “Vừa rồi không biết ngài là quý nhân, ta có chút thất lễ, xin gặp qua Giang đại nhân.”
“Không sao đâu,” Giang Linh Du không để ý lắm, lông mày nhướng lên, cố ý châm chọc Đường Húc Dao, “Quản gia của ta rất hiểu lễ nghĩa, Đường tướng quân, hắn so với ngươi lễ phép hơn nhiều.”
Đường Húc Dao ngẩn người, tức giận ngay lập tức: “Ngươi sao lại...”
“Được rồi được rồi” Đường Lễ vội vàng túm chặt cánh tay Đường Húc Dao, “Chủ tử, chúng ta đi thôi.”
Đường Húc Dao bị kéo đi, bước vào cửa phủ, vừa ngoái đầu nhìn lại. Giang Linh Du vẫn đứng đó, dáng người thanh mảnh như cây liễu uốn cong, dưới ánh mặt trời buổi trưa, nụ cười nhẹ nhàng trên môi y khiến Đường Húc Dao không khỏi sửng sốt.
Đường Húc Dao bước vào trong phủ, lòng đầy bực bội.
Hắn từ trước đến nay luôn thưởng thức mỹ nhân, nhưng hôm nay, mỹ nhân này lại khiến hắn cảm thấy thật khó chịu. Tại sao mỹ nhân này lại là Giang Linh Du chứ ?
“Đường Húc Dao, hắn thật là thiếu lễ phép,” Giang Linh Du vào phòng ngủ, còn khịt mũi coi thường chuyện vừa rồi. “Cái đức hạnh đó của hoàng tộc, giống như bế hạ đã ép ta làm quan vậy.”
“Chủ tử,” Giang Ngọc vội vàng ngăn lại, “Ngài không thể nói như vậy đâu.”
“Trong phòng ngủ, có ai đâu mà phải sợ?” Giang Linh Du ngồi xuống ghế, nhún vai. “Sao lại không thể nói?”
“Ta chỉ sợ ngài lại lỡ lời bên ngoài,” Giang Ngọc từ trên giường lấy chiếc gối mềm, đặt sau lưng Giang Linh Du. “Hiện tại Đại Diễm còn yên ổn, nhưng phụ thân ngài đã dọn dẹp nhiều nghịch đảng, không ít quan lại trong triều đều bị ông ấy đả kích. Nếu ngài nói như vậy, sợ sẽ gặp phải phiền phức.”
Giang Linh Du nghe vậy, bật cười: “Ta đâu có ngốc như vậy.”
Còn tiếp